Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Cây trâm nằm trên dải lụa đỏ thẳm, hai con bướm bị lực tác động mà gãymất một con, vết tích rất rõ ràng, nhìn lướt qua liền có thể nhận ra.
Sắc mặt Triệu Giới trầm xuống, cầm lên hỏi: “Là ai làm hư?”
Ngụy La dừng một chút, chợt lắc đầu nói không rõ. Nàng vốn muốn nói tênLý Tương ra, nhưng nghĩ lại, sự tình còn chưa được kiểm chứng, tùy tiệnnói ra tên nàng ta cũng không tốt. Lỡ như nàng ta hỏi nàng có chứng cứgì xác thực, nàng lại nói dựa vào trực giác, như vậy chẳng phải quá sơsuất hay sao! Nàng phải tìm được chứng cứ xác thực, đến lúc đó không đểcho Lý Tương có cơ hội vặn lại.
Triệu Giới đi cùng Ngụy La vào trong điện, gọi cung nữ thái giám hầu hạtrong điện tới, ném cái hộp tới trước mặt mọi người, sắc mặt nghiêmtrọng hỏi: “Đây là chuyện gì?”
Cung nữ thái giám trong điện đều không biết chuyện gì, mọi người nhìnnhau, còn tưởng là sai sót trong kê lễ của Thiên Cơ Công Chúa, một đámngười mặt xám như tro, vội vàng quỳ trên mặt đất nhận tội: “Nô tài không biết… Tĩnh Vương điện hạ minh xét…”
Sắc mặt Triệu Giới không dịu đi chút nào, ngược lại càng thêm lạnh lùng: “Ngay cả một cây trâm cũng không trông coi được, lưu các ngươi lại cótác dụng gì?”
Mọi người nghe vậy, ai cũng hoảng sợ kêu la oan uổng, dập đầu cầu xin tha thứ.
Hỏi như vậy cũng không phải là biện pháp hay, cũng không thể giết hếtbọn họ cho hả giận. Bởi làm như vậy, không những không tìm được đầu sỏ,ngược lại còn tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565815/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.