Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Ngày mồng tám tháng ba, Phủ Anh Quốc Công đi Thiên Phật Tự ở ngoại thành dâng hương.
Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, gió mát hây hây, là thời tiết tốt đểra ngoài. Ngụy La thấy thời gian này Ngụy Thường Hoằng phải ở trong nhà, liền dẫn hắn cùng đi ra ngoài tản bộ, hít thở không khí. Vết thương của Ngụy Thường Hoằng được Ngụy La tỉ mỉ chăm sóc cũng đã tốt hơn rấtnhiều, trước mắt đã bắt đầu kết vảy, chờ vảy tróc hết ra thì vết thươngcoi như khỏi hẳn.
Lần này xuất môn, Ngụy Thường Dẫn và Đại phu nhân cũng đi cùng. Rất lâurồi hắn chưa hề lộ diện, hôm nay xuất hiện trong tầm mắt mọi người, thật làm cho người khác ngạc nhiên.
Ngụy Thường Dẫn ngồi trên xe lăn bằng gỗ, mặc áo bào màu đen thêu hoacà, diện mạo gầy gò, phong thái sảng khoái. Giống như mấy năm qua hắnchưa từng thay đổi, trên mặt vẫn là vẻ đạm bạc thanh nhã, bên môi mangtheo nụ cười ôn nhu, đối với ai cũng ôn hòa. Gã sai vặt phía sau hắn đẩy xe lăn ra khỏi cửa, ngừng trước chiếc xe ngựa. Đại phu nhân từ trên xengựa xuống, thấp giọng nói gì đó với hắn, mặt hắn buông lỏng, chăm chúlắng nghe, gò má anh tuấn đẹp mắt.
Thật đáng tiếc, nếu hai chân Ngụy Thường Dẫn vẫn lành lặn, không biết sẽ là người tao nhã xuất trần tới thế nào.
Lương Ngọc Dung nhấc rèm vải dệt kim tối màu lên nhìn ra ngoài, nhịnkhông được thở dài một tiếng: “A La, chân đại ca ngươi có trị đượckhông? Có khả năng trị được chứ?”
Mấy ngày trước Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565800/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.