Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Một người một ngựa dần dần đi xa, Ngụy La nghiêng đầu nhìn về hướng bênkia, sương mù trong mắt càng ngày càng dày. Xem ra cây trâm lần trướcđâm không đủ sâu, nếu không Lý Tụng sao có thể tham gia cung yến, cònuống rượu mua vui? Bây giờ Thường Hoằng còn nằm trên giường dưỡngthương, mà hắn ta vẫn còn có thể cưỡi ngựa!
Nếu không phải hắn đi xa rồi, Ngụy La thật muốn kéo hắn lại đâm thêm một lần nữa.
Nhìn một chút, trước mặt bỗng nhiên tối đi, tất cả tầm nhìn đều bị mộtcái áo choàng đen và vàng bằng gấm ngăn trở. Ngụy La hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn, cái đầu nhỏ chui ra khỏi áo choàng, kinh ngạc nhìn Triệu Giớiđang đứng một bên: “Đại ca ca?”
Khóe môi Triệu Giới khẽ nhếch, cúi người giúp nàng cột lại dây tơ của áo choàng, như cười như không nói: “Gió thổi mạnh, mặc áo choàng vào, miễn cho lát nữa lại cảm lạnh”.
Hắn biết rõ lúc nãy nàng đang nhìn cái gì, nhưng cũng không nói ra.Trong lòng hắn không vui, trên mặt lại không biểu hiện, ngược lại khoácáo choàng cho nàng, ngăn cản tầm mắt của nàng. Ham muốn chiếm hữu TriệuGiới dành cho Ngụy La ngày càng tăng, không chịu được khi thấy nàng nhìn nam nhân khác, chỉ cho phép nàng nhìn hắn.
Tâm tình Ngụy La quả thật bị quấy nhiễu, quên mất Lý Tụng, chờ hắn cộtdây áo choàng xong liền nói: “Nhưng muội không thấy lạnh…”
Triệu Giới xoa xoa đầu nàng, không cho từ chối: "Ca ca lo muội bị lạnh".
Ngụy La đành phải mặc, nói cảm ơn với Triệu Giới. Thấy trời không cònsớm, liền chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565795/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.