Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Ngụy Côn đối với việc này không có dị nghị gì, chỉ dặn dò hành xửcẩnthận, đừng lỗ mãng, liền cho phép Ngụy Tranh và Ngụy La cùng nhau rangoài.
Ngụy Tranh liếc mắt nhìn Ngụy La, như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái, kèm theo nụ cười nói: “phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời Tống Huy ca ca”.
Sau đó, Ngụy Côn lại nói vài chuyện nhỏ không đáng kể, cũng không cầnlưu tâm nhiều. Thấy ba người đều nghe rõ, lúc này ông mới an tâm mộtchút, đứng dậy đi về phòng.
Chân trước Ngụy Côn vừa đi, Ngụy Tranh cũng rời đi theo.
Ngụy La vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm phương hướng Ngụy Tranh rời đi mà trầm tư.
Con ngươi nàng đen bóng, sóng mắt lưu chuyển, bên môi thấp thoáng nụcười, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ tâm tình nàng tốt, lại không biết bên trong đang nghĩ cái gì. Lúc Ngụy Tranh rời đi cố ý nhìn nàng, rõ ràngmang theo ý khiêu khích. Ngụy La sao lại nhìn không ra, lần này NgụyTranh muốn ra ngoài, không phải là vì Tết Nguyên Tiêu, mà là vì TốngHuy.
Ngụy Tranh có thích Tống Huy hay không nàng không rõ, nhưng nàng biết,Ngụy Tranh nghĩ phải gả cho Tống Huy. Không phải vì cái gì khác, mà bởivì hắn là vị hôn phu của nàng. Không biết bắt đầu từ khi nào, Ngụy Tranh trở nên thích cướp đồ của nàng, chỉ cần nàng muốn, nàng ta sẽ nghĩ hếtbiện pháp đoạt lấy. Đương nhiên, rất ít khi Ngụy Tranh thành công. Lầnnày cũng không ngoại lệ, ý đồ của nàng ta quá rõ, nhìn không ra thì nàng là kẻ ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565780/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.