Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Triệu Giới đứng bên cạnh rương tử đàn, khẽ ngẩn ra, đứng im không nhúc nhích nhìn nàng.
Ngụy La từ từ mở mắt, đôi mắt đen láy khẽ động, giống như một vũng nướcsâu, càng nhìn càng thấy đẹp. Nàng còn có chút mơ ngủ, trong nháy mắtphân không rõ ngày đêm, hồi lâu sau tinh thần mới từ từ hồi phục, chậmchạp đứng dậy, đáp lại ánh mắt của Triệu Giới, nãi thanh nãi khí kêulên: “Đại ca ca”.
Những người khác trong thư phòng sợ ngây người, trong rương sao lại giấu một tiểu nữ oa chứ? Còn là đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, ai tặng cho TĩnhVương Điện Hạ?
Triệu Giới hoàn hồn, bên môi gợi lên ý cười thú vị: “A La, muội muốn tự tặng mình cho bổn vương sao?”
Ngụy La nháy mắt mấy cái, giống như hắn đang nói mấy lời kỳ quái gì đó.
Ai muốn tặng mình cho hắn chứ? Nghĩ thật tốt!
Ngụy La giơ con chó nhỏ trong lòng lên, đưa tới trước mặt Triệu Giới:“Cái này là quà tặng ca. Nó nhỏ quá, ở một mình trong rương sẽ nháo, cho nên muội mới đi cùng nó”.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ con chó nhỏ giấu trong lòng nàng, bởi vìquá nhỏ, lớn nhất cũng chỉ một tháng, căn bản không khiến người chú ý.Bây giờ nàng lấy ra, con chó cúi đầu oán than hai tiếng, lúc này mọingười mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là vậy… Nói sao, VươngGia bọn họ là người tàn ác vô cùng, đại nhân nào cam lòng đem tiểu cônương xinh đẹp như vậy dâng cho hắn?
Triệu Giới nhìn chằm chằm con chó nhỏ một hồi, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565773/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.