Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Lúc đoàn người đi tới gần Thái Dịch Trì, chỗ đó đã có không ít người. Có quan trọng thần, cũng có công tử thế gia, còn có người hầu trong cungđến để cứu người… Ở xa xa Ngụy La đã thấy một người nằm trên bờ, toànthân ướt đẫm, không nhúc nhích. Ngụy Côn ngồi xổm bên cạnh hắn, càngkhông ngừng ấn nhân trung và hổ khẩu (1) của hắn, nhưng hắn vẫn không có phản ứng.
Sắc mặt Ngụy La trắng nhợt, từ trên người Tần Thị bò xuống, chân ngắnvội vã chạy về hướng người đang nằm trên bờhồ: ”Thường Hoằng!”
Lúc này đã là đầu hạ, nước hồ không quá lạnh buốt, nhưng Thái Dịch Trìvốn dĩ rất sâu, nếu như hắn bị chìm, lúc cứu lên không tránh khỏi bị trễ nãi thời gian. Nếu cứu lên quá muộn… Ngụy La chỉ cảm thấy tim gan runsợ, nàng không dám nghĩ nhiều, gắt gaonắm lấy cánh tay Thường Hoằng, kêu tên hắn: “Thường Hoằng, đệ tỉnh…”
Trong lòng Ngụy La sợ hãi, nàng biết rõ lúc này đây Thường Hoằng sẽkhông chết, nhưng vẫn không thể yên lòng. Dẫu sao nàng cũng là trùngsinh, ai biết có thể vì thế mà thay đổi một số chuyện hay không, vạnnhất xảy ra chuyện không hay gì thì sao?
Rõ ràng nàng nói phải bảo vệ Thường Hoằng, nhưng lại không chăm sóc hắn tốt, làm cho hắn gặp chuyện không may.
Nghĩ tới đây, Ngụy La ngẩng đầu, đôi mắt hung dữ nhìn bé trai mặc áo bào xanh ngọc thêu hoa văn bảo tướng (2). Đứa bé trai này bảy tuổi, bộ dáng thanh tú, đôi mắt lại hết sức bướng bỉnh lại có chútbất tuân. Giờ phútnày hắn đang mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565758/chuong-23-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.