Mỗi tháng Lâm Tuệ Liên đều tới Thành Thịnh Kinh buôn bán quyên hoa dochính tay mình làm, phụ giúp chi phí trong nhà. Bạch Dương đi đứng không lưu loát, không thể làm hết mấy việc nhà nông, cả nhà chỉ có thể dựavào tiền bán quyên hoa của bà ta mà sống qua ngày. Đời trước, Ngụy Lacảm thấy cuộc sống như vậy tuy có chút kham khổ, nhưng lại thật hạnhphúc, nàng còn học làm quyên hoa với Lâm Tuệ Liên, so với Lâm Tuệ Liêncó thể nói là còn tốt hơn. Chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới, kết cục củamình lại thảm như vậy.
Nay gặp lại gương mặt này, Ngụy La cảm thấy như đã cách cả một thế hệ.Vừa nhìn thấy người đàn bà đó, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu nàngkhông phải bà ta từng đối với nàng tốt thế nào, mà là bà ta và BạchDương tự tay đẩy nàng vào quan tài. Nhìn người đang mỉm cười trước mặt,Ngụy La lần đầu tiên cảm thấy thấy xa lạ như vậy.
Ngụy La nhận lấy quyên hoa bà ta đưa tới, rơi vào trầm tư, cầm cả nửangày cũng không buông tay. Lâm Thị và Tống Huy đều cho rằng nàng thích,Tống Huy thậm chí còn chuẩn bị gọi người hầu đang theo phía sau trảtiền, ai biết Ngụy La thình lình run rẩy, ném quyên hoa lên người LâmThị, ôm chặt lấy cổ Tống Huy: “Không cần! Tống Huy ca ca, quyên hoa nàycó mùi thật kỳ!”
Ngụy La không phải nói suông, nàng nói Lâm Tuệ Liên như vậy là vì có chứng cớ rõ ràng.
Ở Thành Thịnh Kinh này không thiếu người làm quyên hoa kiếm tiền, taynghề của Lâm Tuệ Liên cũng không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565754/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.