Ngụy La xốc khăn che trước mắt lên, kinh ngạc kêu: “A Tranh?”
Tiểu hài nhi với đôi mắt nhỏ trong trẻo, bộ dạng ngây thơ luống cuốngkhông có chút giả vờ nào. Có vẻ nàng bị chuyện trước mặt dọa sợ, tay nắm chặt lấy góc áo của Tống Huy, dựa sát vào ngực hắn, ngăn cản không chohắn đi cứu Ngụy Tranh: “Tống Huy ca, muội thật sợ! Sao A Tranh lại rơixuống nước? Muội không biết muội ấy đứng ở mép hồ, muội chỉ là muốn bắtmuội ấy…”
Tống Huy nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng hòng trấn an, một bên nói Lương Dụcđi xuống cứu người, một bên ôm Ngụy La đi tới chỗ an toàn, cách xa hồnước: “Đừng sợ, đừng sợ, không có gì! Chỗ kia có nước nên trơn ướt,không cẩn thận sẽ rơi vào trong hồ. Đều trách ca vừa rồi không nói vớibọn muội…”
Lương Dục tập võ từ nhỏ, thân thể cường kiện, am hiểu bơi lội, xuống hồkhông bao lâu liền vớt được Ngụy Tranh từ dưới nước lên bờ. Có điều quamột lúc lâu, Ngụy Tranh cũng uống không ít nước hồ, nàng ta bị dọa sợhãi, bị Lương Dục đặt xuống đất cả lúc lâu vẫn không hồi phục tinh thần, hai cánh tay khoanh lại không ngừng run rẩy.
Nàng ta vốn dĩ định hại Ngụy La, không nghĩ lại hại chính mình… Dù saocũng chỉ là tiểu hài tử, vừa bị ủy khuất liền không nhịn được mà khóclên, nàng khóc lớn, nước mắt từ hốc mắt tuôn trào, vừa khóc vừa khôngngừng dụi mắt. Ngụy Tranh lúc rơi vào hồ sen mũi bị đụng phải gì đó, máu đỏ tươi từ trong lỗ mũi chảy ra, nay nàng ta lại dụi mặt, máu mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565748/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.