Quả nhiên, thị vệ mang tới một túi mê dược cùng với xấp ngân phiếu.
Mặt Đậu ma ma và Đỗ thị đều trắng bệch.
Hai người không nghĩ ra làm sao thị vệ tìm được Ngô Chu và Vương thị,không phải đã cho tiền họ kêu họ rời đi thành Thịnh Kinh, sao lại bị tìm được?
Ngụy Côn nắm lấy xấp ngân phiếu và túi mê dược, phẫn nộ tới nỗi cả bàntay đều run rẩy. Ông đem xấp ngân phiếu và túi mê dược ném lên người Đỗma ma và Đỗ thị: “Đây là gì? Các người còn gì để nói!”
Phụ nhân (1) trốn khuê phòng, trên người lại mang theo những thứ này, có thể thấy tâm tư bà ta có bao nhiêu dơ bẩn!
Ngụy Côn vừa phẫn nộ vừa thất vọng, lại càng cảm thấy có lỗi với A Lanhiều hơn. Mấy năm nay, ông vẫn cho rằng Đỗ thị chăm sóc A La rất tốt,cho nên mọi chuyện cũng tùy bà ta, cũng cố gắng yêu thương Đỗ thị; nhưng không ngờ sau lưng ông, Đỗ thị lại có tâm địa độc ác như vậy! Nếu hômnay A La không được người ta cứu trở về, có phải sẽ bị bà ta bán chonhững kẻ buôn người không? A La còn nhỏ như vậy, đầu năm nay mới mừngsáu tuổi, vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện, bà ta sao có thể xuống tay độcác như thế, sao có thể không cần A La nữa!
Ngụy Côn càng nghĩ càng thấy khó chịu, tâm tình xoắn lại. Ông kìm lòngkhông đặng nhớ tới Khương Diệu Lan, nếu nàng còn sống, nếu nàng khôngrời đi, tình cảnh của A La nhất định sẽ không giống như hiện giờ… Ông sẽ vô cùng yêu thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565743/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.