Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ ♥ Hỏa Lăng Quân
Beta ♥ Nhã Vy
Chuyện của Tiểu Thần lần này tốt xấu xem như cũng đã giải quyết , A Hổ bị áp giải lên quan phủ , bởi vì Tiểu Thần đã thắt cổ tự sát nên gia đình nàng cùng Sở gia đều che giấu Sở Xuân Nguyệt sợ nàng chạy đến làm nên chuyện. A Hổ trước thì bị bắt giam vào ngục, sau lại bị đánh trăm roi.
A Hổ bị bắt giam vào ngục, không được ăn hay uống, trong ngục giam đãi ngộ kém vì thế hắn bị đói đến nỗi cả người mệt mỏi, lại bị đem đi đánh, lĩnh hơn tám chục roi liền cắt luôn đường sống.
Tuy nhiên đó cũng là chuyện đã được dự kiến, một trăm roi rất ít người trong quá khứ có thể chịu được, nhưng cũng không thể coi là tử hình .
Tang lễ của Tiểu Thần cũng xử lí tốt không kém, Giang Thiến Thiến thật là tốt, một chút cũng không chậm trễ. Sở Liên Bình cũng tùy ý Giang Thiến Thiến mà làm.
Nhắc tới chuyện lớn nhất làm cho người ta nhẹ nhõm cả lòng chính là Sở Xuân Nguyệt cuối cùng cũng có nề nếp .
Bắt đầu hai ngày, nàng bởi vì tay không thể làm gì cho nên thường xuyên khóc lóc, ngay cả ăn cơm cũng không chịu ăn thật ngon, một mực bắt Giang Ninh giúp mình ăn, hiển nhiên là vì còn ghi hận chuyện Giang Ninh đánh mình.
Sở Thu Nguyệt thản nhiên nói: “Tỷ, muội giúp tỷ ăn.”
Nói xong, thật sự đem tay trái nắm lấy cái bàn, khó khăn dựa vào tay phải để ăn cơm.
Sở Xuân Nguyệt oán hận nhìn Sở Thu Nguyệt, cũng không dám nhiều lời, đành phải ngoan ngoãn ăn cơm.
Đương nhiên, Sở Thu Nguyệt không rảnh mà giúp nàng ăn cơm nhiều lần. Lần kia chính là lần duy nhất, sau đó Sở Thu Nguyệt tự mình ăn cơm của mình.
Sở Xuân Nguyệt liền lại không vui : “Thu Nguyệt, muội không phải nói giúp tỷ sao?”
“Đúng vậy, muội không phải đã giúp tỷ ăn một lần rồi sao?” Sở Thu Nguyệt hỏi ngược lại.
“Nhưng mà tay tỷ hiện tại vẫn còn rất đau!” Sở Xuân Nguyệt ủy khuất vươn tay, “Muội xem, vẫn còn sưng này!”
“Tỷ ăn trưa chỉ cần dùng một bàn tay mà ăn cũng không ngon sao.” Sở Thu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới nàng, chỉ nói.
Sở Xuân Nguyệt vừa tức vừa hận, đành phải đáng thương ngồi ăn cơm.
Ngoài chuyện này ra, nàng không làm chuyện gì khiến người khác không hài lòng nữa.
Ăn cơm, trở về phòng, chờ lúc ăn cơm mới lại đi ra, rảnh rỗi lại đi dạo trong sân. Vừa không nói chuyện mở cửa hàng, cũng không nói cái gì nam nữ ngang hàng hoặc là cùng hạ nhân tỷ muội tình cảm .
Điều này làm cho Giang Thiến Thiến cùng Sở Liên Bình, nhất là Sở Thu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Lần này Sở Xuân Nguyệt chắc chắn rất đau, bằng không cũng chả có phương pháp nào có thể giáo huấn được nàng.
Đương nhiên, Sở Xuân Nguyệt sau này khi liền sẹo sẽ quên đau, nhưng chuyện này cứ để về sau rồi tính tiếp.
Tuy nhiên Sở Thu Nguyệt lại nhớ rằng mình đã quên nói với nàng về Sở Lưu Uyển . Chuyện này cũng tốt, Sở Xuân Nguyệt thơ từ cũng không tinh thông cho nên mới không đạo văn cổ nhân. Nói cách khác, thay vì đụng chạm tới Sở Lưu Uyển nên hướng Tưởng Tiểu Cường làm chuẩn ­—— nàng thế nào cũng không thể để Xuân Nguyệt bị đem tới tháp cho người điên!
Chớp mắt đã hết một tháng.
Có một lần, Xuân Nguyệt cầm một cuốn sách hỏi Sở Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, tất cả thơ từ đều do Sở Lưu Uyển viết?”
Sở Thu Nguyệt liếc cái quyển sách kia một cái, đây chính là Sở Lưu Uyển văn tập người người truyền lưu, nhà mình đương nhiên cũng có một quyển vì vậy gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao? Đại đường tỷ có tài văn chương cho nên thơ từ mới được truyền lưu.”
“Đại đường tỷ?” Sở Xuân Nguyệt càng thêm kinh ngạc, “Sở Lưu Uyển là đại đường tỷ của ta?”
“Ừ.” Sở Thu Nguyệt nhìn nàng, “Làm sao vậy, chẳng lẽ tỷ vẫn còn chưa khôi phục sao?”
Sở Thu Nguyệt vừa hỏi xong, Sở Xuân Nguyệt vừa vặn nắm lấy bàn tay phải thấy còn đau, vì thế cười cười: “Không có không có, tỷ quả thật có chút không nhớ rõ.”
” Dạ ” sở Thu Nguyệt nghĩ nghĩ nói, “Kỳ thật muội cũng không nhớ rõ, dù sao từ lúc năm tuổi cũng không đến thành thăm nhà đại bá, đại đường tỷ kia lúc sau giống như được trời giúp mới bắt đầu làm ít thơ từ, vang danh khắp kinh thành.”
“Như vậy . . . . . .” Sở Xuân Nguyệt lại giống như trước đây không an phận, chuyển động hai con mắt như trân châu đại khái đoán được thân phận thật của Sở Lưu Uyển, vì thế cười cười nói, “Không biết khi nào chúng ta có thể gặp đại đường tỷ?”
“Cũng sắp rồi.” Sở Thu Nguyệt nói, “Cuối năm nay chúng ta sẽ gặp, nguyên nhân là vì đại ca, tất cả gia đình chúng ta đều phải đi kinh thành, một là giúp đại ca chuẩn bị, hai là đi gặp đại bá cùng đường tỷ, đường đệ.”
“Cuối năm nay. . . . . .” Sở xuân nguyệt nghĩ nghĩ, hỏi, “Thời tiết bây giờ cũng chớm lạnh, cuối năm chắc sắp tới?”
“Đương nhiên.” sở Thu Nguyệt cổ quái nhìn Sở Xuân Nguyệt, “Không đến một tháng, mấy ngày nữa chỉ sợ sẽ phải khởi hành. Đáng nhẽ ra muốn đi sớm hơn nhưng vì chuyện Tiểu Thần mà phải tạm hoãn.”
Nghe Sở Thu Nguyệt nhắc tới chuyện Tiểu Thần, Sở Xuân Nguyệt tự nhiên không dám nói nhiều, nàng gật gật đầu: “Ừ, tỷ hiểu được . . . . . .Thôi tỷ đi trước.”
Dứt lời, mang theo cuốn sách kia đi ra cửa.
Sở Thu Nguyệt nhìn bóng dáng của nàng, chợt nhớ tới một việc. Nếu cuối năm sắp tới, Tưởng lão gia chắc không đành để Tưởng Tiểu Cường một mình ở tháp người điên đón tết. Chính hắn cũng không muốn xa nhi tử quá một năm. Như vậy chỉ sợ Tưởng lão gia cũng sẽ sớm đón Tưởng Tiểu Cường trở lại.
Quả nhiên, Sở Thu Nguyệt lúc chụp được Tiểu Lục là hạ nhân của nhà cách vách hỏi thăm, đã biết thì ra Tưởng Tiểu Cường mấy ngày trước đây trở về nhà rồi. Chính là mệt mỏi, gầy ốm, trên người toàn vệt đỏ tím, nhìn thấy rất nhiều thương tích.
Sở Thu Nguyệt hiểu rõ, khó trách Tưởng Tiểu Cường đã trở lại nhưng không có động tĩnh, thì ra là lực bất tòng tâm. Chỉ sợ tháp người điên này thật sự dành cho mấy kẻ điên cùng hắn ăn ở.
Lấy hết quyết tâm, Sở Thu Nguyệt vẫn tới tìm Sở Xuân Nguyệt.
Sở Xuân Nguyệt có chút vui mừng, bởi vì sau chuyện của Tiểu Thần người nhà đối vơi nàng luôn lạnh lùng khiến nàng cảm thấy rất buồn bực.
Nàng thật sự không thể lý giải, vì sao người ta đều tuyên dương cái lí tưởng này, đều thắng được tất cả mọi người, nữ nhân đều được tôn trọng, mọi người đều cho rằng nàng ấy (là người nghĩ ra lí tưởng mọi người bình đẳng) làm những chuyện quang vinh. Mà chính bản thân mình thì lại đáng thương, gặp phải mẫu thân cùng muội muội cổ hủ đối xử với mình như thế. Hơn nữa chính mình lại hại chết người, nàng cũng không phải cố ý, nàng đâu biết rằng đối phương lai yếu ớt như vậy. . . . . Lại đem lòng tốt của nàng thành lòng lang dạ thú. Hừ!
Nàng lại nghĩ tới thời điểm bây giờ, Sở Thu Nguyệt đối với nàng cũng thật tốt. Nhìn rất đáng yêu nhưng lại hơi ngơ ngác, hỏi nàng ta cái gì cũng đều nói, nhưng lại không hề hỏi mình xảy ra chuyện gì. Bộ dáng kia, chính là loại nhân vật hấp thu kiến thức NPC. Cho nên chính mình cũng phải để ý tới nàng, chuyên tâm đi hỏi để về sau có thể trở thành nhân vật nữ nhân vật trong Tiểu Trúc Khứ Liễu Nhị Hào.
Ai biết được số mệnh Tiểu Trúc cũng chỉ là một người mặc áo vằn! ***
***áo vằn (áo rồng): trang phục mặc khi hát hí khúc.
Nhưng thật ra Sở Thu Nguyệt lật lọng với mình rất nhanh, cố tình để cho Sở Liên Bình biết, ngay cả khi mình muốn nói nàng cũng không thể đi nói lại. . . . . .
Nhất thời khiến nàng buồn bực, nàng tạm thời buông tha cho lí tưởng nam nữ bình đẳng, ngược lại chuẩn bị bắt đầu lấy thơ từ làm cho mọi người thán phục tài năng của mình. Cố ý đi trong thư phòng làm ra vẻ một phen, kết quả lại phát hiện Sở Lưu Uyển văn tập, cái đó toàn là thơ từ. . . . . . Hừ, rõ ràng đều là thơ từ của tiền nhân!
Xem ra chính “Đại đường tỷ” của mình căn bản cũng là xuyên mà tới!
Hơn nữa nghe khẩu khí Sở Thu Nguyệt, Sở Lưu Uyển giả mạo còn làm như không sai, quả thực giống “Kinh thành chi bảo”. Cảnh tượng nhanh chóng hiện ra, cùng mình xuyên cách xa vạn dạm, thật sự là đồng nghiệp bất đồng mệnh. Tức chết người đi được!
Lúc này Sở Thu Nguyệt đến phòng mình, đại khái cũng là tha thứ cho mình hoặc là phát hiện chính mình quả thật là người tốt.
Sở Xuân Nguyệt nghĩ như vậy, vô cùng cao hứng mở cửa, cho Sở Thu Nguyệt tiến vào.
Sở Thu Nguyệt làm sao không biết Sở Xuân Nguyệt muốn cái gì. Còn cười cùng Sở Xuân Nguyệt nói chút việc nhà, sau đó giống như lơ đãng nói: “Tỷ, tỷ còn nhớ rõ muội trước kia có nhắc đến Tưởng Tiểu Cường?”
“Nhớ rõ, như thế nào không nhớ rõ.” Sở Xuân Nguyệt rất cao hứng nói , dù sao đó cũng là cùng xuyên, mặc dù có điểm ngu ngốc nhưng là tốt xấu cùng mình coi như là đồng bệnh tương liên .Cùng lắm hắn thảm như vậy là bởi vì bản thân ngu xuẩn, mà nàng thảm như vậy thuần túy là bởi vì thời vận không tốt, nhân không hòa!
Sở Xuân Nguyệt nhiệt tình hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
“Vâng, cũng không có gì, muội lần trước không phải đã nói rồi sao, phụ thân đem hắn bắt giam tháp người điên,thật ra là muốn giúp hắn tránh một chút gió bão. Bây giờ cuối năm sắp đến, mấy ngày trước đã đón hắn trở về. Muội nhớ rõ lần trước muội nói đến hắn thì tỷ có chút hứng thú cho nên nói một chút chứ không có đại sự gì hết.”
Nghe Sở Thu Nguyệt nói như vậy, Sở Xuân Nguyệt mới cảm giác được chính mình lúc mới xuyên —— rốt cục, mình mới có thể biết có người giống mình! Tuy rằng đồng đảng này đầu óc có chút không tốt, nhưng chính mình phải khuyên nhủ hắn thật tốt, làm cho hắn an tâm một chút chớ nóng nảy. Hai người bọn họ liên thủ, chẳng lẽ còn không thể so với Sở Lưu Uyển giả mạo kia? Hơn nữa bọn họ tính tình bất đồng, lúc đó chia lợi ích sẽ không làm phiền nhau . . . . . . Thật sự là quá tốt!
Sở Xuân Nguyệt mắt sáng lên nói với Sở Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt! Cũng là cùng quê, chúng ta sao không đi thăm hắn?”
Sở Thu Nguyệt nhíu mày: “Tưởng Tiểu Cường hiện tại không có thanh danh, thăm hắn chẳng phải là nguyên cớ cho người khác trêu chọc mình? Huống chi tỷ như vậy sẽ làm Tưởng lão gia hiểu lầm tỷ với Tưởng Tiểu Cường có ý gì. . . . . Lão ta hiện tại khẳng định đang lo như thế nào giúp Tưởng Tiểu Cường tìm vợ.”
Sở Xuân Nguyệt cúi thấp tư thái cầu xin nói: “Muội muội tốt, ngươi đi theo giúp ta. Tỷ chính là sợ Tưởng lão gia cùng người khác hiểu lầm, cho nên mới nghĩ muốn muội và một vài nha hoàn cùng đi. Như vậy, sẽ không sẽ có người nói xấu.”
“Này. . . . . .” Sở Thu Nguyệt cau mày, làm ra bộ dáng do dự.
Sở Xuân Nguyệt nhìn sở Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, nhờ muội mà . . . . .”
“Aiiiii, được rồi.” Sở Thu Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu, “Nhưng là tỷ phải nhớ, chính là đi nhìn xem chứ không thể làm cái gì. Hơn nữa ngàn vạn lần đừng gây chuyện cho cha mẹ.”
Lời này đều có ý, Sở Xuân Nguyệt chạy nhanh gật đầu: “Đương nhiên!”
Hai người vì thế cùng Tiểu Trúc đang đi thì gặp tiểu Lục Tưởng gia cách vách. Tưởng Tiểu Cường từ lúc nổi điên tới nay, nhóm bằng hữu ăn chơi trác táng đều như ong vỡ tổ chạy đi chớ nói chi là hàng xóm thân hữu cũng đều là trốn rất xa . Lần này Sở Thu Nguyệt cùng Sở Xuân Nguyệt tỷ muội lại đến đây, Tưởng lão gia thật sự là vui vẻ đến tận râu, thượng tân nghênh đón hai nàng.
Nhìn bộ dáng Tưởng lão gia, Sở Thu Nguyệt cũng có chút lòng chua xót, hắn tới chừng này tuổi , chỉ có môt đứa con trai, lại bị người xuyên qua lộng hành trở thành bộ dáng này. Lão nhân gia như thế nào có thể chịu nổi? Thật sự xuyên qua làm nguy hại chính bản thân, nhưng cũng phải quan tâm cha mẹ bọn họ chứ?
Thật sự là đáng buồn.
Sở Xuân Nguyệt không dư thừa một chút suy nghĩ, nàng cười với Tưởng lão gia có lệ một phen rồi nhìn Tưởng Tiểu Cường. Nữ tử tới phòng nam tử tất nhiên là không thích hợp cho nên Tưởng Tiểu Cường được hạ nhân dìu đi ra.
Nhìn thấy Tưởng Tiểu Cường, Sở Xuân Nguyệt cùng Sở Thu Nguyệt đều rất là kinh ngạc.
Tưởng Tiểu Cường quả nhiên giống như lời hạ nhân nói, thân toàn là thương tích,người gầy thành bộ xương, giống như bọc bởi tầng bao da, xung quanh mắt tím một quầng, là do bị người ta đánh đập còn bởi vì không ngủ lâu ngày mới biến thành cái dạng này. Làn da trắng bệch như quỷ, mí mắt cụp xuống , tĩnh đều không mở ra được, cử động yếu ớt, vừa thấy cũng không biết là người hay quỷ.
“Này. . . . . .” Sở Xuân Nguyệt hiển nhiên không nghĩ tới “Đồng bào” của mình lại biến thành cái dạng này, thật là hù dọa người ta.
Mà Sở Thu Nguyệt bị dọa là bởi vì nàng vẫn nhớ rõ bộ dáng trước kia của Tưởng Tiểu Cường.
Tưởng Tiểu Cường trước kia là tên ăn chơi trác táng, ỷ vào phụ thân có tiền, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ở sòng bạc cùng kỹ viện làm loạn, thi thoảng cũng bằng lòng học bài, giúp phụ thân trông nom quản sự.
Nhưng hắn cũng chính là như vậy. Ít nhất, hắn sẽ không bôi nhọ chính bản thân, cũng sẽ không ỷ mạnh mà cưỡng đoạt dân nữ linh tinh. Tóm lại, không vi phạm luật pháp, không làm những điều ác.
Khi đó hắn coi như là hăng hái, ai ngờ đi đường té dập đầu, hoàn hảo bị xuyên qua. Hôm nay, lại thành như thế này.
Thật sự là tạo hóa trêu người !
Sở Xuân Nguyệt ban đầu chuẩn bị đầy đủ các lí do từ chối, hiện tại cũng dùng không được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Tưởng Tiểu Cường.
Tưởng lão gia thấy hai người bộ dáng sững sờ vô cùng đau khổ nói: “Ta thật ra đưa quản lý tháp người điên rất nhiều bạc, chuẩn bị tốt lắm, đồ ăn, chỗ ngủ, tuyệt đối không có bạc đãi hắn . Kẻ điên trong tháp mới thật sự đáng sợ! Ta quên điểm này, đưa nó đi, hắn trước kia làm sao gặp nhiều trường hợp như vậy? Tự mình đi một chuyến, cũng bị dọa cái chết khiếp —— phải biết, nơi đó đều là thật sự toàn kẻ điên! Có người ngày ngày gào khóc, cũng có người ngây ngô cười, còn có người chuyên môn vọt tới trước mặt quấy rầy ngươi, nhất là bọn họ thường thường ban đêm không ngủ. . . . . .”
Mắt nhìn từ từ nhắm lại tựa vào ghế bên trênTưởng Tiểu Cường, Tưởng lão gia than thở lắc đầu: “Ta tuổi lớn như vậy, gặp qua quen mặt cũng nhiều, nhìn còn cảm thấy được vô cùng thê thảm huống chi là Tiểu Cường? Nó trước kia chỉ biết chơi đùa, ta cũng không trông nom nó. Nó thích nghi vốn yếu ớt cho nên sau khi đi ra, liền biến thành như vậy . . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.