Chuyển ngữ ♥ GyanjiBeta ♥ Đặng Trà My
Yên lặng.
Yên lặng thật lâu.
Những lời này của Lâm An Dạ thật giống như sấm chớp đột nhiên đánh vàoba người lúc đó, khiến cho bọn họ trở tay không kịp…
Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương thì thẹn quá hóa giận, mà tâm tình Sở Thu Nguyệt cũng đang rất phức tạp…
Sở Lưu Sương bị Lâm An Dạ nói như vậy đương nhiên là vô cùng tức giận,nhìn thấy mặt Lâm An Dạ lạnh như băng nhưng lại nghĩ tới chàng là ai nên cũng chỉ có thể căn răn nuốt vào bụng, vành mắt liền đỏ ửng, khóc nứcnở giậm chân rồi bỏ chạy. Giang Thành Văn nhìn thoáng qua Lâm An Dạ vàSở Thu Nguyệt, nói “Biểu muội đừng nóng giận” rồi cũng vội vàng đuổitheo.
Hai người họ trước sau bỏ đi, Sở Thu Nguyệt cũng sớm không còn tứcgiận, bây giờ nhìn bóng lưng chạy như điên của bọn họ còn cảm thấy vuivẻ, còn người trước mặt này lại lạnh như băng, cũng không biết nói gìcho phải.
Lâm An Dạ cũng hơi tự đắc, chỉ vào ghế đá: “Nàng không mời ta ngồi sao?”
Sở Thu Nguyệt cười: “Mời Lâm công tử ngồi.”
Lâm An Dạ vén áo choàng lên, tự nhiên ngồi xuống, nét mặt vẫn là khôngcó biểu tình gì, nhưng không biết sao Sở Thu Nguyệt lại thấy tâm tìnhngười này hình như hiện đang rất tốt… ?
Suy nghĩ một chút, Sở Thu Nguyệt cũng ngồi một bên, nói: “Lần trước Lâm công tử cứu ta, ta còn chưa cám ơn thật tốt, lần này lại làm phiềnhuynh tới Sở phủ.”
“Không có gì phiền.” Lâm An Dạ thản nhiên nói, dừng một chút, chàng đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sinh-ton-o-co-dai/1632123/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.