Edit ♥ Gyanji
Beta ♥ Nhã Vy
Sở Xuân Nguyệt từ trong cửa hiệu ra ngoài, tâm tình đang vô cùng tốt. Định cứ như vậy đi về nhà thì lại thấy Chu Tử Giai đứng ở ngõ rẽ đợi mình .
Sở Xuân Nguyệt đi tới, má ứng đỏ, nói: “Sao huynh lại đứng ở đây?”
Chu Tử Giai cười cười: “Tất nhiên là đợi một người rồi.”
“. . . . . . Người nào?” Sở Xuân Nguyệt biết rõ còn cố tình hỏi.
“Đợi một người mà ta đã đợi suốt mười tám năm qua.” Chu Tử Giai cười hì hì đáp.
Sở Xuân Nguyệt gắt giọng: “Huynh đừng nói ngọt… ta sẽ không tin đâu!”
Nói thì nói vậy nhưng tất cả tâm tư của nàng đều đã biểu lộ hết ra ngoài cả. Chu Tử Giai làm sao không hiểu được, chuyện như vậy hắn gặp đã thành quen, chỉ cười một tiếng: “Được rồi, ta không nói nữa, sau này cũng không nói.”
Sở Xuân Nguyệt cười một tiếng, không nói gì.
Chu Tử Giai nói: “Ta mới vừa đi dạo quanh một lát, nhìn thấy một vật cực kỳ hợp với nàng nên đã mua.”
Dứt lời liền lấy một cây trâm bạch ngọc từ trong ống tay áo ra.
Cây trâm bằng bạch ngọc kia được điêu khắc cực kỳ nhẵn nhụi, chất ngọc mượt mà, toàn thân trắng noãn, phía trên có khắc một đóa hoa lan, có ngụ ý là “Ngọc chất lan tâm”.
Sở Xuân Nguyệt thấy cây trâm ngọc kia quả nhiên không tệ, ngay cả người không rành như nàng cũng có thể nhìn ra giá trị của nó không hề rẻ. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt, loại ngọc này trơn bóng thanh khiết, cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sinh-ton-o-co-dai/1632104/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.