Editor: ChieuNinh
Tại phía xa Lâm Dương thành ở trong một căn nhà nào đó, một bóng dáng màu đen lẳng lặng ngồi ở trong lương đình bên cạnh hồ nước, nhìn lá sen khô đã rớt đầy trên mặt hồ, trên dung nhan tuyệt mỹ có chút hiu quạnh khó nén lãnh ý.
Thật lâu sau đó, bóng dáng màu đen an tĩnh giống như hòa vào đêm đen hợp thành một thể mới thản nhiên mở miệng nói: "Nếu..."
Ở phía sau của hắn, một bóng dáng màu trắng thản nhiên đáp: "Hả?"
Thanh Nguyên không có quay đầu, chỉ là lẳng lặng ngồi xuống ghế đá dựa vào lương đình, giọng điệu mang theo tức giận khó hiểu nói: "Nếu ngươi tới chính là muốn khuyên ta không cần ra tay với Liễu gia, ta nghĩ ngươi vẫn nên từ bỏ đi, ta sẽ không đáp ứng ngươi."
"Ngươi tội gì phải lừa mình dối người?" Mạc Tử Khanh lạnh lùng nhìn hắn.
Thân hình Thanh Nguyên hơi cương cứng một cái, trong con ngươi mang theo một chút buồn bực vì bị người nhìn thấu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mạc Tử Khanh một cái sau đó nói: "Sao ta lại lừa mình dối người? Chẳng lẽ Thanh Linh chết không có liên quan gì tới bọn họ?"
Mạc Tử Khanh thản nhiên liếc mắt nhìn hắn cũng không thèm nhắc lại, bởi vì hắn phát hiện mặc kệ mình nói cái gì, một vấn đề mà Thanh Nguyên đã nhận thức đúng thì không quay đầu lại.
Một lát sau, Mạc Tử Khanh mới mở miệng nói: "Đã nhiều ngày qua ta luôn luôn nghĩ tới, nếu ngày ấy ta thực sự bị Ám Tinh giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sinh-ton-khi-bi-chong-ruong-bo/2116208/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.