Thời điểm Tô Nhược Hàm lo lắng chạy đến Mai Lâm ở hậu viện thì không tìm thấy bóng dáng của Mặc nhi, nhất thời sắc mặt đại biến hô to: “Mặc nhi...”
Mặc nhi chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ...
Nóng vội như tê dại nàng nhất thời giống như ruồi nhặng không đầu tìm lung tung ở trong Mai Lâm, miệng lại càng lớn tiếng kêu: “Mặc nhi... Tiểu Bạch...”
Cũng may vừa kêu hai tiếng, cửa hậu viện ở bên kia liền bị đẩy ra, bằng không chỉ sợ tiếng kêu của nàng thế nào cũng phải dẫn mấy người bên phòng khách tới đây.
Chỉ thấy cái đầu lông xù của Tiểu Bạch chen lấn cái cửa phía hậu viện, tròng mắt quay tròn chui vào từ bên ngoài, mà Mặc nhi cũng theo sát ở phía sau vội vàng lên tiếng trả lời: “Mẫu thân con ở trong này...”
Đứng ở dưới tàng cây mai, khi Tô Nhược Hàm nhìn thấy Mặc nhi, trong lòng đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo Mặc nhi không có việc gì.
Chợt tầm mắt của nàng đảo qua một ít bùn đất dính trên quần áo màu xanh lơ của Mặc nhi, mà trong lòng còn ôm một cái hộp gỗ nhỏ cỡ bàn tay dính đầy bùn đất, nhất thời nàng có chút oán giận trừng mắt liếc nhìn Tiểu Bạch ở một bên một cái. Nàng ngồi xổm xuống phủi bùn đất giúp Mặc nhi lo lắng nói: “Vừa rồi con chạy đi đâu? Sao lại làm cho quần áo đều là bùn đất? Có phải là Tiểu Bạch lại chôn thứ cổ quái gì đó rồi để cho con đi đào không? Lần sau chơi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sinh-ton-khi-bi-chong-ruong-bo/2116203/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.