Tô Nhược Hàm cố lấy dũng khí rồi đi vào, nhìn thực khách ngồi trong đại sảnh đều ăn vận phú quý quan lại quyền quý, thầm than vậy phòng bao trên lầu chẳng phải là...
Chưởng quầy thấy nàng đứng ở trước quầy nhìn mình, hắn ngẩng đầu nhất thời liền muốn quát lớn tiểu nhị hai câu, có khách nhân đến, không có nhìn thấy hay sao?
Trên mặt chưởng quầy mang theo vẻ nhiệt tình tươi cười tiếp đón: “Vị công tử này... Ngài muốn dùng cơm sao?”
Lúc nghe được đối phương gọi mình là công tử, Tô Nhược Hàm hơi giật mình một cái sau đó vẻ mặt tự nhiên, xem ra cải trang của nàng hẳn không tính là thất bại. Nhưng mà nghĩ tới mục đích mình tới đây, trên mặt của nàng mang theo ý cười thản nhiên nói: “Chưởng quầy... xin hỏi trong điếm các ngươi có cảm thấy hứng thú đối với món ăn mới không?”
“Món ăn mới?”
Tô Nhược Hàm thản nhiên ho khan một tiếng, hơi hơi đè thấp thanh âm lại vài phần nói: “Tổ tông của ta truyền xuống một vài công thức nấu ăn kỳ diệu, muốn hỏi một chút tửu lâu các ngươi có hứng thú hay không.”
Vừa nghe lời ấy, trong ánh mắt chưởng quầy nhìn về phía Tô Nhược Hàm mang theo vẻ xem kỹ, mà nhiều hơn là vẻ cổ quái, hồi lâu sau hắn mới đưa tay xoa nhẹ mép môi của mình xuyên tạc nói: “Công tử... chẳng lẽ ngươi không biết, món ăn ở Hương Phiêu Trai của chúng ta đã là đẳng cấp cao nhất trong nghề tửu lâu sao? Món ăn bình thường thì chúng ta chướng mắt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sinh-ton-khi-bi-chong-ruong-bo/2116173/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.