”Là ngươi mangLiễu Hương đi sao? Miếng ngọc bài cũng do ngươi đặt ở trong phòng hộnông gia kia.” Mạc Tử Khanh bình tĩnh mở miệng.
”Đúng thì như thế nào?” Khóe miệng Thanh Nguyên hơi giương lên, khiêu khích nhìn hắn.
Đối với chuyện Mạc Tử Khanh sẽ biết mình mang Liễu Hương đi, có thể nóiThanh Nguyên đã sớm dự đoán được, cũng có thể nói chính là hắn cố ý đểcho hắn ta biết được, là chính hắn mang Liễu Hương đi. Hắn ta muốn hưuLiễu Hương, thì mình sẽ không lại trả thù nàng sao? Không khỏi nghĩ quámức tốt đẹp rồi.
”Thả nàng đi! Năm năm, hẳn là ngươi đã buôngxuống.” Mạc Tử Khanh nhẹ lướt ống tay áo cầm qua chén trà rót cho mìnhmột chén, giọng điệu nhẹ nhàng mở miệng.
Thanh Nguyên cụp đôi mắt xuống trong đó mang theo một chút phức tạp liếc mắt nhìn người mặc áobào trắng ngồi đối diện, cả người Mạc Tử Khanh thanh nhã như trích tiênnâng trà mà uống, trong đôi mắt sáng trước sau như một là trong trẻonhưng lạnh lùng đạm mạc, giống như vạn vật trên thế gian này đều khôngthể nhập vào trong mắt hắn.
Trong lơ đãng, khóe miệng ThanhNguyên hơi kéo ra nụ cười khổ tự giễu không thể nhận ra, hắn quen biếtvới Mạc Tử Khanh hai mươi mấy năm, đã bao giờ thấy qua chuyện gì có thểlàm cho hắn đánh vỡ lạnh lùng và bình tĩnh trong đáy mắt? Kể cả lúctrước bởi vì nữ nhân bao cỏ kia tính kế và bức hôn, đồng thời cũng baogồm Linh nhi bởi vì hắn cự tuyệt mà... hương tiêu ngọc tổn, không có một chuyện nào có thể đánh vỡ gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sinh-ton-khi-bi-chong-ruong-bo/2116168/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.