Chương trước
Chương sau
“Tạ Cẩn.” Thẩm Nhiêu nhìn chằm chằm vào màu xanh lam nhạt ở đầu giường, dùng sức nhéo vào cánh tay người nam nhân bên cạnh, sắc mặt thản nhiên nhưng thực ra là đang nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt nhất ngài nên cho ta lời giải thích.”

Tạ Cẩn hít vào một luồng khí lạnh vội đẩy tay nàng ra: “Nàng thật sự đang ra tay mưu hại phu quân mình đấy.”

“Y phục ta đâu?” Nàng hết sức dịu dàng hỏi, như thế này là hắn thừa dịp nàng uống say mê man bất tỉnh động tay động chân sao? Sở thích rất xấu xa.

Tạ Cẩn cảm thấy bản thân mình thực sự rất oan ức, nên dùng giọng điệu vô tội nói: “Tối hôm qua nàng uống say rồi ngủ, vốn dĩ ta muốn dìu nàng về nghỉ ngơi, ai biết được đột nhiên nàng tỉnh lại, nôn ra khắp người, còn nôn ra khắp y phục của ta.” Hắn chỉ vào cái áo trong màu mực của mình nói: “Không có áo quần mặc nên ta không thể ra ngoài.”

Thẩm Nhiêu nhìn vội ra ngoài cửa sổ sau đó tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Được, buổi triều sớm không đi vậy: “Buổi triều sớm xin nghỉ giùm ta sao?”

“Đương nhiên.”

Thẩm Nhiêu gọi Cao Ngọc để nàng ấy mang nước vào, muốn tự đi tắm rửa, khi Cao Ngọc đi vào thì liếc nhìn nàng mà không nói gì cả, chỉ nói đồ ăn sáng đang hấp ở trong vỉ.

Tạ Cẩn đánh răng rửa mặt quả quýt, lấy bộ y phục mới mua gần đó thay sang rồi nói: “Người thị nữ này của nàng rất thận trọng, có tư chất làm quản gia, căn nhà kia rộng hơn một chút, hai người nàng ấy sẽ không thể quản lý hết được, ta sẽ cấp cho nàng một người hầu đến từ trong phủ, bảo đảm rất kín miệng.”

“Cảm ơn.”

“Có chút biểu hiện nào thực tế hơn không?” Tạ Cẩn nằm bò bên mép thùng gỗ, người đứng sau lưng nàng, buồn chán nghịch mái tóc ướt của nàng.

“Tiền cũng đưa ngài rồi, đừng nghĩ sẽ đòi thêm giá hời nào từ ta.” Thẩm Nhiêu đưa tay lui gạt tay hắn ra, hắn sợ nàng quay lui là vẩy nước vào mặt hắn, nên Tạ Cẩn biết điều mà bước lui, cầm lấy Tú Xuân Đao nói: “Được, vậy ta quay về Nhàn Vân phường trước đây, lát nữa có người đến giúp nàng dọn nhà.”

Nàng vẫy tay chiếu lệ: “Đi nhé.”

Nàng tranh thủ hôm nay có thời gian đưa hai tỷ muội Cao Ngọc đi dọn nhà, sân nhà cách Tạ Cẩn một con hẻm nhỏ, ba lối vào ba lối ra, quả thực là diện tích thì nhỏ hơn hắn rất nhiều, nhưng có cái giống nhau không ít, phong cảnh trong vườn đẹp như tranh, rõ ràng là cố ý chuyên tâm bố trí chăm sóc.



Ở cửa treo một tấm hoành phi có hai chữ Thẩm Viên.

Thẩm Nhiêu ngồi trên ghế đá ở đình Thủy tạ, nhìn lên ở phía trên có bày một chiếc đàn cầm, nàng khẽ nhướng mày, từ sau khi phụ mẫu tạ thế, thì đồ đạc trong gia đình đều bị tịch thu xông công, nàng cũng không chạm vào đàn cầm này nữa.

Gãy nhẹ vào đàn, âm thanh tích tịch vừa quen thuộc vừa xa lạ của cổ cầm lại vang lên, hồi ức của Thẩm Nhiêu quay về trước kia.

Khúc nhạc diễn tấu trong tay càng gảy càng dữ dội, ngựa sắt gươm vàng, giống như bị người ta bao vây tiêu diệt trên chiến trường, cô lập tứ phía.

Cuối cùng nàng đánh đứt một sợi dây đàn, thì tiếng đàn mới ngừng lại. Sau đó Thẩm đại cô nương ngẫu nhiên lướt qua, mang đàn cầm đập vỡ trên mặt đất.

Tâm trạng nàng khó chịu, nghĩ rằng cái này có thể là Tạ Cẩn dành cho nàng, nên lại nhặt lên, đặt trên bàn đá, lau chùi rồi thở dài, sau đó thì rời khỏi đình thủy tạ.

Chập tối nàng ngồi ở trên giường, nghịch cây sáo trúc trên tay thổi lên hai tiếng, lại cảm thấy vô vị rồi tiện tay quăng đi, nàng nằm vật ra trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên nàng cảm thấy vạc giường động đậy, Thẩm Nhiêu vội vàng nhổm dậy, rút ra cây trâm và chuẩn bị gọi người bất cứ lúc nào.

Chăn đệm của vạc giường bị lật lên, thì thân hình của Tạ Cẩn hiện ra, tâm trạng hắn khá vui vẻ mà chào hỏi với nàng.

“Bên dưới là cái gì?” Sắc mặt của nàng rất khó coi.

Tạ Cẩn có lòng tốt sắp xếp lại giường cho nàng, sau đó ngồi lên trên nói: “Chỉ là một con đường nối liền giữa phòng ngủ của ta và nàng.”

Thẩm Nhiêu đặt cây trâm xuống, vớ lấy cái gối đánh vào hắn, nhưng hắn lại bất ngờ giữ lại rồi ném xuống giường, còn thuận tiện ôm chặt lấy nàng: “Lần này thì có thể ở chùa ăn lộc Phật rồi.”

Hắn ôm nàng nằm xuống giường thoải mái hài lòng.

“Vậy há chẳng phải ta không có thời gian yên tĩnh sao?”

Hắn muốn đến thì đến thì đến, muốn ngủ thì ngủ sao? Rất quá đáng.

Hắn gõ vào đầu nàng: “Ta không phải là người như vậy, ta chỉ muốn đến ôm nàng.”

“Có gì khác chứ?”

“Nói như thế thì ta thực sự còn muốn…”

Thẩm Nhiêu bĩu môi cấu vào cánh tay hắn: “Im miệng, hôm nay bổn cô nương không hứng thú với ngài, mau buông ra, ta muốn đi ngủ.”

“Được.” Hắn buông nàng ra, rồi tháo thắt lưng cởi áo choàng ra, chui vào trong chăn dưới ánh mắt ngẩn ngơ của Thẩm Nhiêu.



Thẩm Nhiêu: “Hôm nay ngài ở đây sao? Không được.”

“Được.”

Nàng nhún vai mặc kệ, rồi cũng nằm xuống kéo chăn đắp lại.

Qua một lúc, Thẩm Nhiêu cau mày nhìn chằm chằm người lúc nào cũng tranh thủ mà lấn nước mình: “Tạ Cẩn, tay ngài đặt ở đâu vậy? Ta vẫn còn phải ngủ.”

“Nàng ngủ đi, ta đâu có ngăn nàng.” Hắn vô tội.

Thẩm Nhiêu tóm lấy cánh tay đang đặt dưới y phục mình: “Như thế này làm sao ta ngủ?”

Tạ Cẩn bất động khẽ cười: “Hay là Nhiêu Nhiêu muốn vi phu hầu hạ nàng nghỉ ngơi?”

“Tạ Cẩn”

“Được được được, không làm ồn nàng nữa.” Lần này hắn thành thực nhấc tay đặt lên eo nàng, không gây thêm một hành động nhỏ nào nữa.

Thẩm Nhiều nằm đối mặt với hắn, thấy hắn quả thực không có bất cứ một động tác kỳ lạ nào nữa, mới yên tâm nhắm mắt.

Hai nhà cách nhau gần như vậy, lại có một con đường thông nhau, nên hầu như ngày nào hắn cũng đến chỗ của Thẩm Nhiêu ăn chậc ngủ ké.

Có đôi lúc công sự nhiều, về nhà muộn nên không đến chỗ nàng, sợ đánh thức nàng. Tuy nói là Thẩm Nhiêu chủ yếu ở Đại Lý Tự, nhưng Hộ bộ Thượng thư bệnh rồi, bên dưới có vài người cảm nhiễm phong hàn, hoặc trong nhà có việc nên Bộ hộ thiếu gấp người làm, đành để Thẩm Nhiêu tạm thời nhậm chức ở Hộ bộ.

Hoằng Tuyên Đế đã chuẩn tấu rồi, ý chỉ này của ông ta cũng rất thoải mái, nhưng Thẩm Nhiêu lại bận chết đi được.

Bởi vì tạm thời không thể xử trí Trưởng công chúa, nên Bộ hộ phải đắp lại khoản thiếu hụt cho bà ta. Nàng cầm lấy bút lông tính toán lại sổ cái, chuẩn bị trà nước xong thì ngồi tính đến hai ngày, bận đến nỗi nhà cũng không về, trực tiếp ở lại trong cung nơi dành cho các đại thần nghỉ ngơi.

Sau đó, biết được Thụy Vương tổ chức Bách Hoa yến như thường lệ, và nàng thì bắt buộc phải đến đó.

Thật là hận không thể bổ một đao để tiêu diệt tên cẩu Vương gia vướng víu này, chuyện tốt thì không được hưởng, mà toàn tự tìm phiền phức cho mình.

Bởi vì còn một chồng sổ sách chưa xem xong, nàng chỉ đành xin được mang sổ sách đến tham gia Bách Hoa yến, lại còn trần tình với Bệ hạ cho phép nàng đưa hai tên thị vệ vào để bảo vệ sổ sách.

Chuyện như thế này có lợi vô hại, Hoằng Tuyên Đế rất hào phóng mà đồng ý, trực tiếp cho phép nàng đưa hai tên Cẩm y vệ vào trông chừng.

Nàng dậy sớm rồi rửa mặt xong thì thay lên mình một bộ quan bào ‘chim nhạn bay ở trên cao’ màu đỏ cổ tròn, sau đó thì đội chiếc mũ ô sa ngay ngắn ở trên đầu, mái tóc dài buông ở sau lưng, được buộc với một sợi ruy băng tô điểm bằng bảo thạch màu huyết. Những người không biết còn tưởng rằng nàng sợ phải đi thượng triều.

Đi ra khỏi Thẩm Viên, thì đồng thời thấy Tạ Cẩn mặt chiếc Phi Ngư Duệ Tát màu đỏ cưỡi trên ngựa ở ngay cánh cửa Tạ phủ bên cạnh. Hình như là chuẩn bị xuất phát.



Thấy nàng đi ra, hắn ngước mắt lên nhìn, tính ra thì bọn họ đã… ba bốn ngày không gặp nhau rồi, Tạ Cẩn cưỡi ngựa đi đến, khi ngang qua trước mặt nàng thì dừng lại rồi chắp tay: “Thẩm đại nhân.”

Hai tên Cẩm y vệ hành lễ với Tạ Cẩn: “Tham kiến Chỉ huy sứ đại nhân.”

“Đây là gì vậy?” Tạ Cẩn nhìn đống sổ sách trong tay nàng, lộ ra ánh mắt dò xét.

Toàn thân Thẩm Nhiêu kiệt sức, tự xoa lấy vai mình nói: “Trong tay ta là những sổ sách vẫn chưa kiểm tra xong, không phải là Thụy Vương tổ chức Bách Hoa yến sao? Ta phải tham gia, sợ làm trì hoãn công sự nên mang theo cùng.”

Làm xong sớm thì về nhà sớm, Tạ Cẩn nhìn thấy vết quầng thâm màu nhạt dưới mắt cô nương, khí sắc đều rất kém, trong lòng không khỏi nỗi giận, người của Bộ hộ đều chết hết rồi sao? Nhất định phải để cho nàng làm hết sao, nhẫn nhịn sự bất mãn trong lòng, dửng dưng nói: “Vừa hay ta cũng cần đến phủ Thụy Vương để hộ giá cho Bệ hạ, cùng đi đi.”

Thẩm Nhiêu không bất ngờ cũng không mừng rỡ: “Vậy thật là trùng hợp.”

Tạ Cẩn để hai Cẩm Y Vệ dắt ngựa của mình, với danh nghĩa là phá án nên hắn bước vào trong xe ngựa để cùng tỉ mỉ nghiên cứu thảo luận với Thẩm thiếu khanh Thẩm đại nhân.

Tạ chỉ huy sứ ôm khuôn mặt của nàng chứa đầy là sự tức giận hôn một lúc, sau đó nhét vào trong miệng nàng một viên kẹo nói: “Lão đầu tử đó của Hộ bộ Thượng thư vẫn chưa khỏe sao?”

“Người ta đức cao vọng trọng, gọi không cung kính như thế, như vậy là không lễ mạo.” Nàng ngậm lấy viên kẹo rồi dựa vào vai hắn.

Tạ Cẩn không tỏ ý kiến gì với lời nói của nàng: “Ai biết đâu, dù sao không quay lại nên là chưa khỏe, đợi ta từ Vương phủ quay về thì lại đi thăm Thượng thư đại nhân, được dịp báo cáo luôn.”

Thẩm Nhiêu gối lên chân hắn rồi nằm xuống và nói: “Vẫn còn một đoạn đường nữa, ngài để ta nghỉ ngơi một lúc, ta rất mệt.”

“Ừ, ngủ đi.” Hắn thương tiếc nàng, sờ vào tóc nàng.

Lúc sắp đến Vương phủ hắn mới bước ra từ trong xe ngựa, lên ngựa tự mình đến Vương phủ. Triệu Tây đã đợi ở cửa từ lâu hành lễ với hắn nói: “Tạ chỉ huy sứ đại nhân đã khiến nô tài đợi lâu quá.”

Tạ Cẩn xuống ngựa đi đến gần hắn ta, đối phương nhét cho hắn một phong thư, xong thì lập tức phủi bụi rồi quay đầu rời đi, đến một góc không có ai, Tạ Cẩn mở bức thư ra lấy thư ra xem, ánh mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.