Chương trước
Chương sau
Ngoài cung đậu chiếc xe ngựa của nhà mình, chỉ có điều người lái xe là người của Tạ Cẩn. Nàng cũng không hỏi, miễn cưỡng bò lên xe ngựa, nằm liệt ở trên xe: “Ta trở về phải nấu canh xương bồi bổ mới được.”

“Cũng không thiếu tay thiếu chân, bồi bổ cái gì?” Động tác của Tạ Cẩn cẩn thận đặt chân nàng lên hai chân mình, dùng nội lực xoa bóp hoạt huyết cho nàng.

Thẩm Nhiêu: “Ta thèm, không được à?”

“Ăn thịt người không?” Hắn tự dâng mình cho nàng.

Thẩm Nhiêu ghét bỏ bĩu môi, được hắn xoa bóp cho có chút thoải mái, nhưng sự tức giận trên mặt vẫn còn đôi chút: “Tại sao Bệ hạ lại đột nhiên thả ta ra khỏi cung?”

“Chắc tại đang vui.”

“Nói nghiêm túc.” Thẩm Nhiêu đánh hắn một cái.

Tạ Cẩn thành thật trả lời: “Thái tử chịu phạt quỳ thay nàng, hiện tại đang ở ngoài Cần Chính điện.”

“Thật là ngốc.”

Thẩm Nhiêu đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, nàng cũng không có biện pháp nào cả, lẩm bẩm: “Vốn cũng không phải thật sự trừng phạt, mà lại để cho hắn chịu tội vô ích rồi.”

Tạ Cẩn nhíu mày, lần này Hoàng đế dùng Thẩm Nhiêu diễn trò cho người khác xem, xem ra là vì che chở Thái tử. Trong lòng hắn không vui, nhưng cũng không thể làm thịt Hoàng đế.

Ánh mắt hắn kiên định nhìn nàng: “Ta đồng hành cùng nàng, đừng sợ.”

“Ừ.”

Bên ngoài Cần Chính điện đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại một mình Thái tử Tống Dụ bị phạt quỳ gối trên gạch đá cứng rắn. Thiếu niên mặc mãng bào màu đỏ thẫm, kiên nghị, thắt lưng thẳng tắp như sự kiêu ngạo của hắn, tuyệt đối không cong lưng nửa phần.

Ước chừng qua nửa canh giờ, cửa chính của Cần Chính điện bị mở ra, Hoằng Tuyên đế không nhanh không chậm đi ra, đến trước mặt hắn mới dừng lại, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Ngươi có biết sai không?”

“Nhi thần biết sai.” Giọng điệu của hắn rất là có lệ.

“Không, người không biết.”

Hoằng Tuyên Đế nhìn bộ dáng thà chết bất khuất của hắn, liền biết hắn không phục, thản nhiên nói: “Đúng là tuổi trẻ bướng bỉnh, học tập biểu tỷ ngươi nhiều hơn chút. Nếu là nàng, nàng tuyệt đối sẽ không đến ra mặt thay ngươi.”

Vừa đánh vừa xoa ư? Tống Dụ thờ ơ hỏi: “Thế phụ hoàng cảm thấy nàng sẽ làm như thế nào?”

“Nàng sẽ thờ ơ mặc kệ.”

Tống Dụ châm chọc kéo khóe môi dưới, hiển nhiên không đồng ý.

Hoằng Tuyên Đế tựa hồ là mệt mỏi xoa xoa lông mày: “Nếu trẫm thật sự muốn mạng của nàng, hiện tại chỉ sợ ngươi phải quỳ gối trước mộ phần của nàng khóc rồi.”

Tống Dụ ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi: “Nhi thần không hiểu tại sao lại như thế này? Nàng rõ ràng có công, phụ hoàng lại không thưởng, ngược lại còn trừng phạt! Thật là không công bằng!”

Thiếu niên vẻ mặt bất mãn, thắt lưng thẳng tắp.

“Ngươi nói công bằng với trẫm?” Hoằng Tuyên Đế biết hắn hiện tại có bản lĩnh có can đảm, có thể đóng quân một phương. Nhưng nếu để trị quốc thì năng lực của hắn vẫn còn thiếu một chút.

Trong đầu Tống Dụ đều là: Lão già xấu xa! Hôn quân!

Nhìn hắn tức giận đến như vậy, Hoằng Tuyên Đế cũng không lạ gì, nhướng mày: “Hình Bắc.”

Một đạo bóng đen không biết từ nơi nào chạy ra, lướt qua trước mặt hai người, quỳ một gối xuống: “Tham kiến bệ hạ.”

Hình Bắc đeo mặt nạ quái dị nửa đen nửa trắng, mặc trang phục đen, bên hông treo hai thanh loan đao, thu liễm toàn bộ nội lực, tựa như một người bình thường.

“Đi giết Thẩm Nhiêu.”

Hình Bắc không chần chừ đáp: “Vâng.”

“Ngươi dám!”

Thấy hắn thật sự muốn đi, Tống Dụ lập tức đứng dậy ngăn hắn, rút ra một thanh đao bên hông đối phương, quét qua.

Hình Bắc lập tức rút đao ngăn cản, khi song đao giao nhau ở trên bầu trời đêm sáng lên ngân quang, thanh âm lưỡi đao va chạm chói tai lan ra.

Tiếng leng keng vang lên không ngừng, chiêu thức càng ngày càng sắc bén và nhanh chóng.

Tuy rằng nội lực Tống Dụ hơi yếu, nhưng hắn có kinh nghiệm chém giết trên chiến trường, động thủ mang theo sát khí sắc bén, chiêu thức mạnh mẽ.

Hình Bắc vốn dĩ đã nhiều kinh nghiệm, cũng sẵn sàng nghênh chiến, ước chừng thời gian một nén hương, hắn đánh lui Tống Dụ. Tống Dụ dù thua nhưng cũng không hề buông đao khỏi tay.

“Đắc tội rồi, điện hạ.” Hình Bắc thu đao.

Tống Dụ ôm ngực, mới vừa rồi bị chấn đến phát đau, chán ghét trừng mắt nhìn hắn một cái: “Muốn giết nàng thì bước qua xác ta đã.”

Hoằng Tuyên Đế nhìn hắn lộ ra thần sắc hài lòng: “Rất tốt, làm một chiến sĩ thì không bao giờ buông vũ khí của mình ra.”

Tống Dụ mắt muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi: “Người vì sao nhất định phải diệt trừ nàng! Nàng không sai! Thẩm gia cũng không sai! Mẫu hậu của nhi thần càng không sai!”

Hoằng Tuyên Đế không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi rất tin tưởng nàng sao?”

“Nàng là người thân duy nhất của nhi thần trên đời này!”

Lời nói của thiếu niên làm cho ông ta hơi giật mình, sau đó khoát tay áo: “Nàng cũng xứng đáng với sự tín nhiệm của người.”

Tống Dụ trong lòng tràn đầy lo lắng cho Thẩm Nhiêu, sợ lão già này bất nhân, giết chết tỷ tỷ hắn.

Hình Bắc nhìn hắn chĩa đao vào ngực mình, mặt không sợ hãi, cười hì hì nói: “Điện hạ yên tâm, Thẩm đại nhân sẽ không có việc gì. Vừa rồi bệ hạ hạ lệnh với ta, chỉ là thăm dò ngài thôi.”

“Thăm dò?”

Hình Bắc thấy hắn thả lỏng lập tức lấy loan đao trở về, đưa về vỏ: “Một là thăm dò thành quả rèn luyện hai năm nay của ngài, hai là thăm dò thái độ của ngài đối với Thẩm đại nhân. Nếu vừa rồi ngài bỏ qua, vậy Thẩm đại nhân e là sẽ trở thành kẻ bị vứt bỏ.”

Tống Dụ nhỏ giọng: “Tại sao?”

“Bởi vì bệ hạ cần biết, quân cờ Thẩm Nhiêu này, có thể dùng cho ngài hay không.”

Tống Dụ nhìn về phía cửa chính Cần Chính điện, nơi các đời hoàng tử đều kính sợ tham luyến, hắn hiện tại cảm thấy nơi này lạnh như băng cùng ghê tởm nó.

Không, không phải bây giờ, từ rất lâu trước kia, hắn liền cảm thấy nơi này làm cho người ta lo lắng.

Hoằng Tuyên Đế thấy sắc mặt đen như đáy nồi của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, khoát khoát tay: “Hình Bắc, ngươi nói với Thái tử.”

“Vâng.”

Nói xong ông ta xoay người rời đi, bóng lưng cô tịch, dần dần đi xa.

Sau khi Hoằng Tuyên Đế rời đi, Hình Bắc mới quỳ một gối ở trước mặt hắn, ôm quyền, cung kính nói: “Thống lĩnh Long Ảnh Vệ, tham kiến điện hạ. Mới vừa rồi có nhiều đắc tội, kính xin điện hạ thứ lỗi.”

Long Ảnh Vệ?

Chỉ có các đời hoàng đế mới có thể khống chế một đội ám vệ! Tống Dụ khó hiểu, đánh giá hắn: “Đây là có ý gì?”

Hình Bắc nói: “Long Ảnh Vệ từ nay về sau ngoại trừ trung thành với bệ hạ, cũng sẽ trung thành với ngài.”

Tống Dụ không hiểu, một đội ám vệ của hoàng đế như vậy, làm sao có thể cho mình?

“Tại sao?”

Hình Bắc cúi đầu trả lời: “Xin ngài cùng thần đi gặp một người, hắn có thể nói cho ngài biết đáp án.”

“Ai?”

“Hiện giờ đang là lưu thủ đô đốc chỉ huy sứ.”

Tống Dụ phản ứng lại: “Tạ Cẩn?”

Sau khi Thẩm Nhiêu hồi phủ nói chuyện của Cao Châu với Cao Ngọc, cũng nói nhất định sẽ tận tâm tận lực, cứu nàng tỉnh lại. Cao Ngọc biết muội muội lần này là bảo vệ chủ nhân nên mới bị như thế, có vui mừng cũng có đau lòng, sau khi cảm ơn đại nhân thì liền đi chăm sóc muội muội.

“Ta dường như không bao giờ bảo vệ được những người xung quanh.” Thẩm Nhiêu ngồi bên cửa sổ la hán sụp đổ, nâng hai má, suy nghĩ đã phiêu xa.

“Chuyện này không liên quan gì đến nàng.” Tạ Cẩn vỗ vỗ vai nàng, biết nàng mấy năm nay không thể làm gì được, biết nàng tức giận bất bình.

Nhưng mỗi lần nàng đều lực bất tòng tâm, nàng cũng không làm sai cái gì.

“Ta còn chưa đủ mạnh, ta còn muốn tiếp tục tiến lên.” Nàng nắm chặt nắm tay, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Tạ Cẩn ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ cùng nàng đi lên, nàng không phải chỉ có một mình, nàng còn có ta.”

“A Cẩn.” Trong lòng Thẩm Nhiêu nhất thời có chút rung động, đang muốn nói cái gì đó, bỗng thấy có người từ cửa sổ trèo vào, cầm đao bổ về hướng Tạ Cẩn.

Nhìn kỹ lại, tên nhóc này chính là Tống Dụ.

Mới vừa rồi Tống Dụ còn chưa bước vào, đã thấy Tạ Cẩn ôm biểu tỷ của mình, còn sờ nàng, cư nhiên là dám sờ nàng!

Hắn không khỏi nổi giận trong lòng, rút đao đến muốn chém người: “Tạ Cẩn ngươi cũng hay thật, ngươi lại dám khinh bạc tỷ tỷ ta, mau nạp mạng đi.”

Tạ Cẩn sợ Thẩm Nhiêu bị thương, lập tức buông nàng ra, lại không thể giết chết Thái tử được, cho nên chỉ một mực phòng thủ.

“Phốc ha ha ha!”

Hình Bắc tựa vào ngoài cửa sổ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong, không khỏi che miệng cười: “Ta còn chưa từng thấy Tạ Cẩn nhẫn nhịn như thế bao giờ, thật thú vị.”

Hả hê khi người gặp hoạ! Thẩm Nhiêu không chút nghĩ ngợi ném chén trà bên tay về phía hắn, Hình Bắc dễ dàng đoạt lấy, nháy mắt mấy cái: “Đại nhân thật đúng là nhẫn tâm.”

Nàng thật sợ Tống Dụ làm Tạ Cẩn bị thương, vội vàng hô: “Thái tử điện hạ, mau dừng tay, đây đều là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì, ta đã sớm cảm thấy hắn có mưu đồ đối với tỷ! Tên lưu manh thối này! Ta phải băm hắn thành thịt xay nhuyễn mới được!” Tống Dụ tức giận sắc mặt cũng trở nên xanh mét, mỗi đao chém xuống đều dùng sức, chém nát cả tấm bình phong.

Thẩm Nhiêu nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể lớn tiếng hô: “Tống Dụ, ngươi đứng đó cho ta không được nhúc nhích, bằng không ta đánh ngươi!”

Tống Dụ thân hình dừng một chút, không thể tin nhìn về phía nàng: “Tỷ còn muốn đánh ta?”

“Vì tên cẩu nam nhân này, tỷ muốn đánh ta sao?” Trong mắt hắn xuất hiện cảm xúc tủi thân.

Thẩm Nhiêu thở dài, đi lên trước, thử vài cái mới lấy được thanh đao trong tay hắn. Nàng nhìn Tạ Cẩn, lại nhìn Tống Dụ, lấy hết dũng khí, thản nhiên nói: “Hắn là tỷ phu của ngươi.”

Hình Bắc khinh thường kéo khóe môi dưới, có chút cô đơn sờ sờ chuôi đao.

“Hắn là cái quái… Chờ đã, tỷ phu?” Tống Dụ hoàn toàn trợn tròn mắt, không thể tin chỉ về phía Tạ Cẩn, đôi môi run rẩy: “Có phải hắn uy hiếp lợi dụng tỷ hay không? Làm thế nào mà tỷ có thể thích một người như hắn được?”

Thẩm Nhiêu cũng chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng chính là thích hắn, thích muốn chết: “Ta thật sự thích hắn.”

Tống Dụ cảm thấy hoa nhài bắm bãi phân trâu, vẫn chưa bỏ cuộc, hỏi: “Không phải hắn thì không được sao?”

“Không phải hắn thì không được.”

Tạ Cẩn lần đầu tiên nghe thấy nàng ở trước mặt người ngoài lộ ra tình ý đối với mình, trong lúc nhất thời khó kiềm chế được tình cảm, ánh mắt cũng càng thêm nhu hòa, giơ tay lên, sờ sờ đỉnh đầu nàng.

“Ta đối với nàng cũng vậy, không phải nàng thì không được.”

“Ngươi để ta bình tĩnh lại đã.”

Tống Dụ thật sự ngạc nhiên không ít, chậm lại một lúc lâu, cũng không thể tiếp nhận sự thật này, trầm mặt nói: “Tỷ tỷ của ta thuộc về ngươi, còn che chở cho ngươi, ta cũng không tiện nói cái gì nữa. Chỉ có một điểm, các ngươi không được vượt qua giới hạn! Chính là không thể thân mật thân thể!”

Tạ Cẩn và Thẩm Nhiêu sắc mặt mất tự nhiên, không đáp lời. Hình Bắc bật cười nhạo, xem náo nhiệt không ngại thêm dầu vào lửa: “Điện hạ cho rằng Tạ chỉ huy sứ là người tốt đẹp gì sao? Mỹ nhân chỉ ôm không ngủ, hắn có ngốc đâu.”

Tống Dụ: “!”

Tạ Cẩn đá đao trên mặt đất, ném qua phía Hình Bắc, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”

Nếu không phải Hình Bắc trốn kịp thời, đao kia e là muốn đã vào đầu mình, hắn nhặt bội đao của mình trở về, trèo qua cửa sổ vào trong phòng, chậc vài tiếng: “Ngươi đây là giết người diệt khẩu à.”

Tống Dụ thấy Thẩm Nhiêu không phản bác, hận rèn sắt không thành thép, nhưng lại vô ích, ôm ngực thở dốc.

Thẩm Nhiêu rót cho đệ đệ đáng thương của nàng một ly nước, nhẹ giọng nói: “Hắn hiểu ta, ta cũng hiểu hắn. Mấy năm nay cùng làm bạn, đã sớm cùng hắn hòa thành một, không thể tách rời.”

“Hắn móc tim móc phổi đối tốt với ta, ta tự nhiên cũng sẽ thật tâm phó thác cho hắn.”

Tống Dụ há miệng, muốn nói cái gì, sau đó lại suy nghĩ hỗn loạn rồi lắc đầu: “Chuyện tình cảm đặt sang một bên đã, ta có chính sự muốn nói cùng Tạ chỉ huy sứ.”

Hắn nhìn chằm chằm Tạ Cẩn: “Vừa đúng lúc ngươi ở đây, cũng không cần đi tìm ngươi. Bổn vương có chút vấn đề cần ngươi giải thích.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.