Chương trước
Chương sau
Tề quốc
Tô Mộc Thần tuy rằng đã trở thành hoàng tử, nhưng mỗi bước đi đều rất khó khăn, thời thời khắc khắc đều phải đề phòng các loại đả kích ngấm ngầm hoặc công khai.
Ở trên triều đình, Tô Mộc Trạch thường xuyên ngáng chân Tô Mộc Thần, ba lần bốn lượt khiêu khích hắn.
Tô Mộc Trạch có Lý quý phi nâng đỡ, thế lực sau lưng không thể khinh thường, có không ít đại thần đứng về phe Nhị hoàng tử.
Bởi vì hoàng đế Tề quốc hướng về phía Tô Mộc Thần, cho nên âm thầm bồi dưỡng thế lực cho hắn, mượn sức đại thần đáng tin cậy.
Hoàng Thượng bị áp chế lâu như vậy, hiện giờ đã quyết tâm phản kháng, mà tất cả hi vọng của ông đều nằm trên người Tô Mộc Thần, nếu Tô Mộc Thần thất bại, ông cũng sẽ không có kết cục tốt.
Sau khi Tô Mộc Thần về đến phủ hoàng tử, Triệu Duẫn Nịnh liền phân phó hạ nhân bày thiện.
Triệu Duẫn Nịnh vì Tư Thần lựa chọn hòa thân, trở thành Tam hoàng phi Tề quốc, sah khi thành thân, hai người vẫn luôn tương kính như tân.
“Hôm nay sao chàng lại về sớm vậy.” Triệu Duẫn Nịnh nói.
“Tô Mộc Trạch gần đây vì Hồng Vũ nên đối chọi gay gắt với Lý Mộ Hoài, không còn nhiều tinh lực tới đối nghịch với ta.” Tư Thần nói.
Dưới sự châm ngòi của Hồng Vũ, Tô Mộc Trạch và Lý Mộ Hoài như nước với lửa.
Nếu đã không còn được Lý gia giúp sức, con đường bước đến ngôi vị Thái Tử của Tô Mộc Trạch sẽ bị chặt đứt.
Lý quý phi nhiều lần khuyên bảo Tô Mộc Trạch, nhường Hồng Vũ cho Lý Mộ Hoài, nhưng Tô Mộc Trạch kiên quyết không đồng ý.
Một ngày nọ, Tô Mộc Trạch nhận được tin, Hồng Vũ tự sát.
Lý quý phi ban Hồng Vũ cho Lý Mộ Hoài, không ngờ Hồng Vũ nói cuộc đời này chỉ nhận định một mình Nhị hoàng tử, bị buộc bất đắc dĩ, thắt cổ tự vẫn bỏ mình.
Tất cả mọi người cho rằng Hồng Vũ đã chết, không nghĩ tới nàng đã kim thiền thoát xác quay về Triệu quốc.
Tô Mộc Trạch biết được cái chết của Hồng Vũ là do một tay mẫu phi của mình tạo thành, mất hết hi vọng.
“Trạch Nhi, con phải nghĩ kỹ, chờ đến lúc con lên làm hoàng đế, muốn nữ nhân nào mà không được, tội gì vì một Hồng Vũ mà vứt bỏ nghiệp lớn?” Lý quý phi khuyên nhủ.
Tô Mộc Trạch vô thanh vô tức, tựa hồ đang mưu tính việc gì.
Ba ngày sau, Nhị hoàng tử Tô Mộc Trạch bức vua thoái vị thất bại, bị tước đi tước vị, cả đời □□.
Lý quý phi bị biếm lãnh cung, cả một gia tộc phải bị lưu đày.
Được lòng dân là có cả thiên hạ, người người đều ủng hộ Tô Mộc Thần trở thành Thái Tử Tề quốc.
Trưởng công chúa Tô Dao khoảng thời gian trước trốn về Tề quốc, sau khi bị Tô Mộc Thần quạt gió thêm củi, Tô Dao bị nhốt ở phủ công chúa.
Hiện giờ thần trí Tô Dao không được ổn định, Hàn Hạo vẫn luôn canh giữ bên cạnh nàng, đứa con của hai người cũng dần dần lớn lên. Có lẽ đây đã là kết quả tốt nhất.
Một năm sau, hoàng đế Tề quốc thoái vị, Thái Tử đăng cơ. Cùng năm đó, Hoàng Hậu Triệu Duẫn Nịnh sinh hạ Thái Tử Tô Dục, Hoàng Thượng mặt rồng đại duyệt, đại xá thiên hạ.
Triệu quốc
Như Ý Phường của Tô Cẩn Du nổi tiếng khắp kinh thành, không ít người nghe danh mà đến.
Hiện giờ Tô Cẩn Du đủ nếp đủ tẻ, tiểu Niên Niên bây giờ đã năm tuổi, nhi tử Lý Kiêu vừa tròn một tuổi.
Nghe nói thế tử phi hiện giờ lại mang thai, Tô Cẩn Du cùng Lý Chấp đến phủ thế tử bái phỏng.
Tiểu Niên Niên đại danh Lý Niệm An, rất thích chơi chung với nhi tử Tống Thanh Hàn Tống Dư Hi, hai đứa bé thích nhất là chụm vào nhau cùng chơi mấy món đồ kì quái.
“Niên Niên tỷ tỷ, để ta lén nói cho tỷ nghe một bí mật.” Tống Dư Hi nhỏ hơn Niên Niên một tuổi, bây giờ đã được bốn tuổi, trong cái đầu nhỏ chứa không biết bao nhiêu chuyện.
Bé âm thầm đến gần bên tai Niên Niên nói nhỏ, “Cha ta là nữ đó.”
Tiểu Niên Niên trừng lớn đôi mắt, dùng tay nhỏ che miệng lại, cực kì khiếp sợ.
“Thật vậy sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
“Thật sự, ta tận mắt nhìn thấy ông ấy mặc váy xinh đẹp.” Tống Dư Hi nói bằng giọng sữa, cực kì khẳng định.
Việc này nói ra thì rất dài, khi Tống Dư Hi mới sinh ra được mấy tháng, luôn khóc nháo không ngừng vào lúc nửa đêm, Triệu Gia Hòa rất mỏi mệt, không có tinh lực chăm sóc nó.
Nhưng cố tình chỉ có Triệu Gia Hòa dỗ, thì nó mới có thể ngừng khóc nháo.
Rơi vào đường cùng, Triệu Gia Hòa nghĩ ra một ý kiến hay. Để Tống Thanh Hàn mặc y phục của nàng dỗ bánh trôi nhỏ ngủ.
Chiêu này quả nhiên dùng được, vì thế Tống Thanh Hàn luôn thay nữ trang vào đêm khuya tĩnh lặng âm thầm dỗ bánh trôi nhỏ ngủ.
Triệu Gia Hòa thích nhất nhìn Tống Thanh Hàn mặc váy dài chấm đất màu lam nhạt, tuy rằng là váy dài, nhưng Tống Thanh Hàn mặc vào đều trở thành váy ngắn, nhìn chẳng ra cái gì cả.
Đó là hai bộ váy lúc trước nàng đặt may ở Như Ý Phường, cùng chất liệu, màu sắc và hoa văn cũng giống, Triệu Gia Hòa rất yêu thích.
Từ lúc bánh trôi nhỏ lớn dần, Tống Thanh Hàn đã rất ít mặc nữ trang, không biết lúc nào lại để bánh trôi nhỏ lén thấy được.
Tiểu Niên Niên vừa nghe xong cảm thấy cực kì khiếp sợ, bánh trôi nhỏ không biết là, bởi vì chuyện này, Lý Niệm An từ nhỏ đến lớn, không thân cận với bất kì nam tử nào, ngay cả nữ tử cũng vậy, đương nhiên, ngoại trừ Tống Dư Hi.
Mấy tháng sau, đứa con Tống Thanh Hàn tâm tâm niệm niệm Như Tuyết rốt cuộc sinh ra, quả nhiên là trắng nõn như tuyết.
Nhưng mà Tống Thanh Hàn không dự đoán được, nữ nhi của mình cực kì an tĩnh, không chỉ không làm nũng, ngay cả khóc nháo cũng rất ít, hoàn toàn không giống tên ca ca tham ăn của nàng.
“Cha ~, cha mua cho con một xâu đi, đã lâu rồi con chưa được ăn á.” Tống Dư Hi kéo tay áo Tống Thanh Hàn không buông.
Tống Thanh Hàn rất bất đắc dĩ, mỗi lần ra cửa, nhi tử luôn muốn ăn các loại đồ ăn vặt.
“Kẹo hồ lô ngày hôm qua là chó ăn hả?” Tống Thanh Hàn nhìn Tống Dư Hi đang tỏ ra đáng thương nói.
“Cha, người ta còn nhỏ, nghe không hiểu cha đang nói gì, người rốt cuộc có mua hay không, nếu không mua cũng không sao, dường như đã lâu con không ngủ cùng mẫu thân, đêm nay con dẫn theo muội muội cùng đến chỗ mẫu thân vậy.”
Tống Thanh Hàn nhìn nó, đây là làm nũng không được nên đổi thành uy hiếp?
“Quy tắc cũ.” Tống Thanh Hàn nói.
“Thành giao!”
Hai cha con cứ như vậy thương lượng xong.
Lúc trước hai người đã giao kèo, nếu Triệu Gia Hòa chủ động hỏi Tống Dư Hi muốn ngủ cùng nàng hay không, nếu nó cự tuyệt, Tống Thanh Hàn sẽ trộm mua thức ăn vặt cho nó.
Ban đêm, Tống Thanh Hàn trở lại phòng.
“Hi nhi đâu? Không phải nói đêm nay muốn lại đây sao?” Triệu Gia Hòa hỏi.
“Chắc nó muốn ở cạnh Tuyết Nhi.”
Tống Như Tuyết hiện giờ mới ba tháng, bộ dáng nhỏ xinh miễn bàn nên rất được yêu thích, chỉ là không thích cười, cũng không khóc không nháo.
“Được rồi, ta còn không rõ thủ đoạn nho nhỏ giữa hai người sao? Nó lại không mua được cái gì rồi?”
Triệu Gia Hòa đã sớm biết, chỉ là không vạch trần bọn họ.
“Chờ sau này Tuyết Nhi lại lớn hơn một chút, chúng ta cùng du ngoạn Giang Nam.”
Tống Thanh Hàn đã sớm nghĩ kỹ rồi, về sau trên người không còn gánh nặng, liền mang theo thê nhi đi vân du, khởi hành từ kinh thành đi về phía Nam, đến nhìn ngắm Giang Nam phồn hoa, thưởng thức cảnh đẹp Giang Nam.
Cả đời Tống Thanh Hàn may mắn nhất chính là việc gặp được Triệu Gia Hòa, sinh được một đôi trai gái đáng yêu.
HOÀN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.