Chương trước
Chương sau
“Tăng mạnh đề phòng trong phủ!”
Hàn Hạo có thể trốn thoát từ tử lao có trọng binh canh gác nghiêm ngặt, có thể thấy thủ đoạn không nhỏ, hiện giờ hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách báo thù, phu thê Tống Thanh Hàn đứng mũi chịu sào là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của hắn.
Ba tháng sau khi Tiên đế băng hà, Thái Tử đăng cơ, hiệu là Chiêu đế.
Sau khi Triệu Giản Thư đăng cơ, Cao Diệc Mạn cũng được sắc phong Hoàng Hậu, nhưng cơ thiếp trong phủ lại không được tấn phong.
Nguyên Hoàng Hậu được tấn phong làm Hoàng Thái Hậu, tổ mẫu phong làm Thái Hoàng Thái Hậu.
“Hoàng Thượng, hai người trong lãnh cung kia không thấy nữa.”
Triệu Giản Thư buông tấu chương trong tay, sắc mặt cực kì khó coi.
“Ba tháng trước Hàn Hạo trốn khỏi tử lao, lãnh cung đã tăng mạnh đề phòng, bây giờ hai mẹ con nàng ta lại biến mất, trong hoàng cung lại lơi lỏng đề phòng như vậy sao?”
Ba lần bốn lượt khiêu khích quyền uy hoàng thất, thật đáng chết.
“Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận.” Thái giám vội vàng khuyên nhủ.
“Phái người đi lục soát, lật tung toàn bộ kinh đô, cũng phải tìm ra bọn chúng.”
Bởi vì việc này, Triệu Giản Thư nổi giận, diệt cỏ không diệt tận gốc lại để hắn có cơ hội phục thù.
Phủ thế tử
Triệu Gia Hòa gấp thư lại, Triệu Duẫn Nịnh đã thành hôn cùng Tư Thần, hiện giờ đã là Tam hoàng phi Tề quốc.
Tống Thanh Hàn vừa mới trở về phủ, liền đến viện Hành Vu tìm Triệu Gia Hòa.
“Hàn Hạo đã mất tích ba tháng, hiện giờ mẹ con Tô Dao cũng mất tích, nàng phải cẩn thận một chút.” Tống Thanh Hàn đưa cho nàng một chiếc vòng ngọc nạm hoa văn.
“Đây là?” Triệu Gia Hòa cảm thấy chiếc vòng này cũng không tầm thường.
Tống Thanh Hàn chạm vào cơ quan, vòng tay lập tức biến thành đoản kiếm trên chuôi trạm trổ hoa văn.
“Cái này cho nàng phòng thân.”
Phủ thế tử tuy rằng đã tăng cường đề phòng, nhưng Tống Thanh Hàn không dám thiếu cảnh giác, Hàn Hạo người này cực kì quỷ dị, không giống người bình thường.
Triệu Gia Hòa đưa tay qua, “Đeo cho ta đi.”
Tống Thanh Hàn đeo vòng lên cổ tay nàng.
Triệu Gia Hòa giơ tay ngắm nghía, kích cỡ rất vừa vặn, còn khá đẹp nữa.
Mấy ngày gần đây Mộc Cẩn và Chiết Phong một tấc cũng không rời, bảo hộ an toàn cho Triệu Gia Hòa.
Trong ngôi miếu đổ hoang, hai mẹ con Tô Dao nằm trên đống cỏ khô, bên cạnh có đốm lửa nhỏ, hoa phục khi xưa cũng biến thành y phục chất vải thô cứng.
Hàn Hạo đem giấu độc dược đã được phối xong trong tượng phật.
“Nhìn ngươi bây giờ, còn tệ hơn lúc còn ở Tề quốc.” Nữ tử không lưu tình nào nói.
Hàn Hạo rút kiếm đặt lên cổ nàng.
Nữ tử mặt không đổi sắc, thong dong bình tĩnh, “Ngươi đừng quên, là ai cứu các ngươi ra.”
Hàn Hạo nắm chặt chuôi kiếm, gân xanh nổi đầy tay, chậm rãi buông kiếm.
Triệu Gia Hòa mang theo Mộc Cẩn và Nam Chỉ ra phủ, muốn tìm lễ vật cho Thái Hoàng Thái Hậu, sau khi tân hoàng đăng cơ, Thái Hoàng Thái Hậu chủ động đề nghị đến núi Quan Âm lễ Phật, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không hồi kinh.
“Chưởng quầy, lấy tất cả Phật châu thượng đẳng trong tiệm các ngươi ra đây cho ta xem.”
Chưởng quầy vội vàng lấy ra vài chuỗi Phật châu tốt nhất.
“Phu nhân ngài xem, đây là Phật châu nạm vàng.” Chưởng quầy chỉ vào một sợi trong đó.
Trên mặt Phật châu màu trắng có tơ vàng trạm trổ, cho nên được gọi là Phật châu nạm vàng.
Triệu Gia Hòa cầm lên nhìn, cảm thấy chưa hài lòng cho lắm.
“Còn có cái này.” Chưởng quầy cầm lấy một chuỗi khác, “Đây là chuỗi Phật châu làm từ gỗ tử đàn, ước chừng 108 viên, có công dụng ngưng thần tĩnh khí.”
Triệu Gia Hòa nghe xong, nhìn rất thanh nhã, trong cung Thái Hoàng Thái Hậu luôn tản mát vị đàn hương, hẳn bà sẽ thích.
“Gói cái này lại cho ta.”
“Được được.” Chưởng quầy hết sức ân cần.
Triệu Gia Hòa vừa ra khỏi cửa liền thấy một người nhìn rất quen mắt, đây không phải lần đầu nàng gặp nàng ta.
Triệu Gia Hòa đi theo nàng đi tới một ngõ nhỏ, nàng ta xoay người lại, “Đã lâu không gặp, quận chúa Trường Ninh.”
Đột nhiên cổ Triệu Gia Hòa đau nhói, hôn mê bất tỉnh.
Trong tay Nam Chỉ và Mộc Cẩn cầm bao lớn bao nhỏ, đều là đồ mà Triệu Gia Hòa chuẩn bị cho Thái Hoàng Thái Hậu.
“Quận chúa đâu?” Mộc Cẩn hỏi.
“Mới vừa rồi không phải còn đứng trước cửa sao?” Nam Chỉ cũng không rõ lắm.
Hai người vội vội vàng vàng ra cửa tìm kiếm.
Mộc Cẩn thấy Phật châu rớt trên mặt đất đầu ngõ nhỏ, “Không tốt rồi, quận chúa đã xảy ra chuyện, mau đi bẩm báo thế tử.”
Mộc Cẩn tiếp tục tìm kiếm tung tích quận chúa, Nam Chỉ vội vàng vàng chạy về phủ thế tử.
“Thế tử điện hạ, không tốt rồi, không thấy quận chúa nữa.”
Sắc mặt Tống Thanh Hàn đại biến, “Chiết Phong, phái người đi tìm quận chúa, cho dù lật ngược toàn bộ kinh thành, cũng phải tìm thấy người.”
Tống Thanh Hàn cưỡi ngựa lao đi, một đường đuổi tới cửa thành cũng không thấy tung tích.
Ngoại trừ Hàn Hạo, Tống Thanh Hàn không nghĩ ra còn có ai sẽ bắt cóc Triệu Gia Hòa.
Hàn Hạo là người Tề quốc, tình cảnh bây giờ không còn thích hợp lưu lại Triệu quốc nữa, nhất định sẽ tìm cách trốn về Tề quốc.
Binh lính thủ thành thấy Tống Thanh Hàn, lập tức hành lễ.
“Thế tử điện hạ.”
“Hôm nay có nhìn thấy có ai khả nghi rời thành không?” Tống Thanh Hàn hỏi.
“Gần nhất không có nhiều người ra khỏi thành, nhưng vừa nãy có một chiếc xe ngựa mới xuất thành.”
Tống Thanh Hàn lập tức cưỡi ngựa đuổi theo.
Triệu Gia Hòa dần tỉnh lại, cổ đau nhức, tay chân đều bị cột.
“Quận chúa tỉnh rồi.” Hàn Vũ ngồi xuống đối diện Triệu Gia Hòa.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Không có gì, chỉ muốn mời quận chúa đến Tề quốc làm khách.” Hàn Vũ không có ý tốt cười nói.
Trên xe ngựa đồng hành còn có mẹ con Tô Dao, hiện giờ tinh thần Tô Dao hoảng hốt, ôm nhi tử không nói lời nào, nhìn biểu tình có chút dại ra.
“Ngươi có quan hệ gì với Hàn Hạo?” Cả hai đều là người Tề quốc, lại cùng họ Hàn, đương nhiên có liên quan.
“Hàn gia chúng ta chính là quý tộc ở Tề quốc, ta là đích nữ của Hàn gia, Hàn Hạo bất quá chỉ là con vợ lẽ mà thôi.” Hàn Vũ tâm cao khí ngạo, cũng không để Hàn Hạo vào mắt.
Hàn gia là công thần khi tiên đế Tề quốc tại vị, hiện giờ gia chủ Hàn gia là phụ thân Hàn Vũ, nhưng Hàn Vũ là con của nguyên phối, còn lại đều là con của thiếp thất trong nhà, cho nên Hàn Vũ tự cho mình là nhất, hoàn toàn không để đám người Hàn Tiêu và Hàn Hạo vào trong mắt.
“Nhưng đây không phải đường đến Tề quốc?”
Bọn họ đang đi đến một chỗ rất hẻo lánh, xe ngựa bay nhanh chạy, gió thổi làm mành cửa bay lên.
“Đương nhiên đây không phải đường đến Tề quốc, công khai đi về Tề quốc, chẳng phải là sẽ bị người phu quân thông minh hơn người của ngươi tung lưới bắt gọn hay sao?”
Bọn họ đặc biệt chọn đi đường nhỏ, trước đến Sở quốc, rồi từ biên cảnh giữa hai nước quay về Tề quốc, trốn khỏi tai mắt.
Xe ngựa đã đi suốt một ngày, ngừng trước con đường ngay bìa rừng.
Hàn Hạo vén rèm hung tợn nói với Triệu Gia Hòa, “Tốt nhất ngươi nên an phận một chút, bằng không thì cứ chờ Tống Thanh Hàn tới nhặt xác ngươi đi.”
Tống Thanh Hàn đuổi theo hướng đến Tề quốc cả một ngày, không có chút tung tích, vì thế đi vòng lại trở về phủ thế tử.
Xem ra bọn hắn cũng không trực tiếp đi Tề quốc. Bây giờ nếu không còn trong lãnh thổ Triệu quốc, thì đã đi đến Sở quốc rồi.
Chiết Phong thấy thế tử hồi phủ, vội vàng đến đón, “Thế tử, thuộc hạ vô năng, cũng không tìm được tung tích của quận chúa.”
“Ngươi mang một đội nhân mã đi tìm trong lãnh thổ Triệu quốc, ta mang một đội nhân mã đến Sở quốc.” Tống Thanh Hàn hồi phủ một lúc rồi lại vội vàng rời đi.
Xe ngựa đã chạy mười ngày, sắp tiến vào lãnh thổ Sở quốc.
Triệu Gia Hòa âm thầm nghĩ cách chạy trốn, nhất định trước khi đi vào lãnh thổ Tề quốc phải thoát thân, bằng không hậu hoạn vô cùng.
Gió tháng ba vẫn còn lành lạnh, lúc mành cửa bị gió thổi bay, Triệu Gia Hòa nhìn thấy đoàn xe của Sở quốc.
Đôi tay bị buộc phía sau của nàng âm thầm chạm vào vòng ngọc, ấn cơ quan, cắt đứt dây thừng đang trói buộc nàng.
Cũng may Tống Thanh Hàn đã chuẩn bị ám khí này cho nàng.
Tô Dao đã không còn sức uy hiếp, nàng nhân lúc Hàn Vũ không chú ý, một chưởng đánh nàng ta hôn mê, xoay người đào tẩu từ cửa sổ.
Hàn Hạo ở phía trước lái xe, nghe được động tĩnh lập tức phản ứng lại, xoay người xuống xe đuổi theo.
Triệu Gia Hòa chạy theo đoàn xe Sở quốc, “Cứu mạng, xin cứu mạng!”
“Vương gia, có người cầu cứu.”
Người trong xe ngựa vươn tay vén rèm lên, nhìn thoáng qua, “Đi giúp nàng đi.”
Được chủ tử phân phó, thị vệ tiến đến trợ giúp Triệu Gia Hòa, nhìn thấy nhiều người, Hàn Hạo đánh xe mang theo Tô Dao cùng Hàn Vũ thoát khỏi.
Triệu Gia Hòa nhìn chật vật không chịu nổi, cả người dơ bẩn, lộn xộn.
“Đa tạ công tử đã cứu giúp.” Triệu Gia Hòa nhìn nam tử trước mặt cảm thấy có chút quen mắt.
“Cô nương tại sao lại thành ra như vậy?” Nam tử hỏi.
“Việc này nói ra thì rất dài, ta là người Triệu quốc, gia cảnh của trượng phu giàu có, không ngờ bị kẻ xấu theo dõi, bắt cóc ta, muốn để phu quân ta đem tiền tới chuộc, kết quả phu quân của ta không đồng ý, hắn liền muốn đưa ta tới Sở quốc bán.” Triệu Gia Hòa bịa chuyện rất lưu loát.
Nhưng Sở Dục Hằng một chữ cũng không tin, ban nãy tuyệt đối không phải vì tiền tài đơn giản như vậy.
“Vậy phu nhân có tính toán gì không?”
Nàng hiện giờ đã tới lãnh thổ Sở quốc, như vậy chỉ có thể đến cậy nhờ đường tỷ, hiện giờ Triệu Duẫn Dữu là Thái Tử Phi Sở quốc, tìm nàng giúp đỡ, truyền tin cho Tống Thanh Hàn, cũng không biết Tống Thanh Hàn đã biến thành cái dạng gì rồi.
“Ta ở có một vị đường tỷ gả tới kinh thành Sở quốc, không biết công tử có tiện đường hay không, dẫn ta đến cậy nhờ đường tỷ.” Triệu Gia Hòa nói với nam tử.
“Trùng hợp là, ta cũng đến kinh thành, vậy cùng nhau đi đi.”
Triệu Gia Hòa theo đoàn xe đi tới kinh đô Sở quốc.
“Nếu phu quân của phu nhân tìm tới, phu nhân sẽ làm gì?”
“Người bạc tình bạc nghĩa như thế, ta sẽ không bao giờ quay về với hắn, khổ cho ta hao tâm tổn sức, quản lý sự vụ lớn nhỏ trong phủ, kết quả hắn hoàn toàn không coi tính mạng ta ra gì.” Nói rồi dùng khăn tay lau khóe mắt chẳng có một giọt nước.
“Sau khi ở nhà đường tỷ một thời gian, ta sẽ trở về nhà mẹ đẻ.” Triệu Gia Hòa cảm thấy lý do của mình không thể bắt bẻ.
Xe ngựa chạy đến phủ Khiêm Vương phủ, trên đường gặp xa giá của Thái Tử.
“Đã lâu không gặp, nhị hoàng đệ đúng là biệt lai vô dạng!” Sở Dục Hiên vỗ vai Sở Dục Hằng.
“Hoàng huynh, đã lâu không gặp, càng thêm tuấn lãng.” Sở Dục Hằng nói.
Sở Dục Hiên sờ mặt, “Phải không?”
Triệu Duẫn Nịnh dùng tay khẽ chọc, trừng hắn một cái, “Nói chàng béo lên thì chàng lại không tin.”
Sở Dục Hằng chắp tay hành lễ, “Hoàng tẩu.”
“Nhị đệ không cần khách khí.”
Lúc này Triệu Gia Hòa đột nhiên từ trong xe ngựa chui ra, “Đường tỷ!”
Triệu Gia Hòa thật không ngờ sẽ vô tình gặp được Khiêm Vương Sở quốc, đệ đệ cùng một mẹ của đương kim Thái Tử. Trách không được lần đầu tiên thấy hắn cảm thấy quen mắt, nàng chưa từng gặp qua Sở Dục Hằng, nhưng nàng đã từng gặp Sở Dục Hiên nha, lúc ấy Sở Dục Hiên tự mình đến Triệu quốc đón dâu, nàng từng gặp qua vài lần.
Hai người là huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra, đương nhiên có chút giống nhau.
“Sao muội lại ở Tề quốc, còn biến thành bộ dáng như này?” Triệu Duẫn Dữu cảm thấy tình cảnh bây giờ giống như năm trước gặp Duẫn Nịnh, không thông báo một tiếng, đột nhiên đã đến Sở quốc.
“Việc này nói ra thì rất dài, đợi chút nữa ta từ từ kể cho tỷ.”
“Ngờ là nàng lại là quận chúa Trường Ninh của Triệu quốc, thất kính thất kính.” Sở Dục Hằng chắp tay thi lễ.
“Ta cũng không biết công tử lại là Khiêm Vương điện hạ của Sở quốc.”
Hai người tán thưởng lẫn nhau.
“Lần này đa tạ nhị đệ.” Triệu Duẫn Dữu kéo tay Triệu Gia Hòa, nói với Sở Dục Hằng.
“Hoàng tẩu khách khí.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.