Chương 4.1 : Cốt truyện này thật đúng là gạt người mà ( 4.1 ) Tuy rằng Vương Nhị Nha là một người phụ nữ nông thôn truyền thống và bảo thủ, nhưng đồng thời, bà cũng là gái đã có chồng có thể chống nạnh chửi đổng, tay đấm chân đá, hung hãn như đàn ông! Xin lưu ý rằng, “gái đã có chồng” ở đây không phải là xúc phạm, mà là huy chương do tác giả sau một hồi xem xét kỹ lưỡng mới trao cho một số chị em phụ nữ có sức mạnh phi thường. Chúng tôi chính là những cô gái có chồng chân thành và đáng yêu, đáng giận và đáng kính ở vùng Đông Bắc Trung Quốc!
Bọn họ là những người thô tục như thế đấy, những người này có thể vì chuyện người ta mượn mình một cái ghế dài từ năm trước nhưng quên trả lại, mà có thể chống nạnh mắng người ta đến tận năm sau. Nhưng bọn họ cũng có thể trở thành một “trợ thủ đắc lực”, chỉ cần trả công bằng một bữa cơm thôi là có thể đổi lấy một cu li nhẫn nhục, chịu khó. Bọn họ trở nên keo kiệt ương ngạnh cũng là vì chồng, vì con, vì gia đình. Bọn họ cũng có thể sống chân thành, chất phác vì bản chất của bọn họ vốn dĩ đã đã là một người lương thiện, tốt bụng. Vương Nhị Nha chính là một phụ nữ như vậy. Bà là một bông hoa kiều diễm đẹp nhất làng, sau khi lập gia đình thì lại vô cùng tận tâm tận lực với gia đình của mình. Ngay cả khi Diêu Đại Vĩ không để tâm đến bà, bà cũng vì con gái mà cắn răng chịu đựng để con có một gia đình đầy đủ. Nguyên nhân vì sao người phụ nữ kiên cường như vậy lại có thể bị Diêu Đại Vĩ đàn áp đến chết, có lẽ là vì bà vô cùng áy náy. Dựa theo vài lời suy đoán ở trong cốt truyện gốc, là do Diêu Đại Vĩ có việc rời đi một lát, đưa Diêu Doanh Tâm cho Vương Nhị Nha ôm. Và trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, nữ chính thế nhưng mất tích… Vì thế, không chỉ có Diêu Đại Vĩ trách Vương Nhị Nha, mà chính Vương Nhị Nha cũng không thể chấp nhận được chuyện do bản thân sơ sẩy mà để lạc mất con gái yêu. Bà sống trong hậm hực, mất ngủ, dần dần trở nên gầy yếu, sự sang sảng khí phách của bà tất cả đều bị sự tự trách thay thế. Ngoài ra, thái độ của Diêu Đại Vĩ cũng làm Vương Nhị Nha nhớ tới chuyện không vui này, cuối cùng bà không thể chịu đựng nổi nữa mà “hương tiêu ngọc vẫn”. Nhưng bây giờ thì lại khác, trong chớp mắt ông chồng, con gái và hành lý đều biến mất. Tất nhiên là Vương Nhị Nha sẽ phát điên lên, hừng hực lửa giận chạy thẳng ra tới cửa sân bay. Chạy đến trước cửa, mắt thấy con gái lớn của mình đang khóc nức nở bị một người đàn ông trung niên “lấm la lấm lét”, “đầu trâu mặt ngựa”, “đầu nhọn tai chuột”, tóm lại là nhìn thế nào cũng không phải người tốt ôm vào trong ngực. Bà lập tức xông lên, giơ chân đạp một cước đá bay ông ta, ôm Diêu Thiên Thiên vào trong lòng, vừa ôm vừa an ủi, còn hung tợn nhìn bọn buôn người kia. Bọn buôn người cũng không phải ngu ngốc. Thấy phụ huynh đã tới, người nọ còn là một “bà già” có sức lực lớn vô cùng, tất nhiên hắn ta sẽ không chút chần chừ giơ chân bỏ chạy rồi. Vương Nhị Nha muốn đuổi theo, Diêu Thiên Thiên sợ đối phương đông người, làm hại đến Vương Nhị Nha cũng chịu thiệt. Thế nên cô túm lấy quần áo của Vương Nhị Nha, bắt đầu khóc: "Hu hu... Mẹ ơi, ba ba và em gái không thấy đâu, hu hu..." Cho nên nói, khóc cũng là một loại tuyệt chiêu. Vừa rồi khi bị bọn buôn người túm lấy, cô vẫn luôn gào khóc không ngừng. Cứ coi như khóc không gọi được cha mẹ, nhưng chắc chắn sẽ khiến những người qua đường săm soi. Dù sao ở đây cũng là nơi công cộng, ông ta sẽ không dám làm xằng làm bậy. Vì thế, vấn đề “bị bắt cóc” xảy ra ở nơi công cộng, cũng chỉ vì để cho nữ chính gặp được bốn nam chính. Như thế mới biết, cốt truyện này cố chấp đến mức nào! Còn bọn buôn người vừa rồi, thực ra mấy ông vẫn luôn ngồi chờ đến lượt mình lên sân khấu đúng không? Vì vai diễn của mình đã bị người trượt giày patin kia đoạt mất nên mới “lấy lui làm tiến”, chuyển đối tượng sang cô đúng không? Rõ ràng còn chưa chuốc thuốc mê, cũng không để ý đây là nơi công cộng, mạnh mẽ ôm người đi. Rốt cuộc các ông “chuyên nghiệp” đến mức nào vậy? Ngay lúc này đây, Diêu Thiên Thiên thật sự rất muốn khóc. Có thể để cô xuyên vào một thế giới bình thường một chút không? Một thế giới không có tam quan, lại toàn những người mắt mù, không có logic như này thì phá thế quái nào được! May mắn thay, còn có một người có ánh nhìn tích cực về thế giới này. Vương Nhị Nha thấy cánh tay nhỏ mềm mại của con gái đã bị nhéo đến xanh tím. Bà đau lòng ôm con vào lòng dỗ dành, vừa dỗ vừa nghiến răng hỏi: "Ba con đâu?" Diêu Thiên Thiên nghe giọng điệu của bà có gì đó không đúng. Cô trộm hé mắt nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Nhị Nha tràn đầy sự dữ tợn, rất có tư thế muốn hung hăng đánh Diêu Đại Vĩ một trận. Quả nhiên, mẹ luôn là người che chở cho “nghé con” nhất! Diêu Thiên Thiên nức nở trả lời: "Em gái... Em gái bị người xấu bắt đi, ba ba đuổi theo em gái!" Vương Nhị Nha gật đầu không nói gì, lại tiếp tục dỗ Diêu Thiên Thiên. Thật ra bà cũng rất lo lắng đứa con gái thứ hai có phải bị bắt cóc giống như lời Diêu Thiên Thiên nói không. Nhưng Diêu Đại Vĩ đã đuổi theo, vậy bà cũng chỉ có thể đứng ở đây chăm sóc Diêu Thiên Thiên. Maldives chắc chắn không thể đi được rồi, xem ra Maldives và nhà họ Diêu đã được định sẵn là vô duyên. Vương Nhị Nha có mang theo tiền trên người, bà ôm Diêu Thiên Thiên rồi gọi xe trở về nhà. Trên suốt chặng đường, bà không ngừng gọi điện thoại cho Diêu Đại Vĩ, nhưng không có người nghe máy. Mấy tiếng sau thì biến thành đối phương đã tắt máy. Mãi cho đến ba giờ sáng ngày hôm sau, Diêu Đại Vĩ mới kéo lê thân hình mỏi mệt quay về nhà. Diêu Thiên Thiên không thể chịu được mệt nhọc nên đã ngủ rồi. Chỉ còn Vương Nhị Nha vẫn ngồi chờ Diêu Đại Vĩ ở phòng khách dưới tầng một.
Diêu Thiên Thiên bị một trận cãi nhau đánh thức. Cô xoa mắt ngồi dậy, trộm chạy đến gần cầu thang tầng hai nhìn xuống. Cô thấy Vương Nhị Nha vươn tay, mạnh mẽ cho Diêu Đại Vĩ một bạt tai. (⊙o⊙)! Muốn đứng lên kháng chiến sao? Chỉ thấy Vương Nhị Nha chỉ vào mũi Diêu Đại Vĩ lên tiếng mắng chửi: "Tâm Tâm bị người khác bắt cóc, tôi cũng rất đau lòng, đến giờ vẫn luôn chờ tin tức, chờ ông và con quay về. Nhưng ông cũng không thể bỏ Thiên Thiên lại một mình như vậy được!" "Chỉ còn một mình tôi, Tâm Tâm bị người ta bắt cóc, tôi không đuổi theo con thì biết làm sao bây giờ!" Diêu Đại Vĩ cũng tức giận, “tâm can bảo bối” bỗng nhiên biến mất, dù là ai thì cũng sẽ nổi điên thôi. Ông ta vung vô số tiền để cầu xin người giúp đỡ, mãi đến gần nửa đêm thì mới biết: Diêu Doanh Tâm bị một tổ chức khủng bố bắt đi! Cũng biết người trượt giày patin kia đã trộm đồ trong tổ chức khủng bố đó, trong lúc anh ta chạy trốn thì bị tổ chức khủng bố bắt lấy. Đúng lúc này toàn tỉnh lại bày ra “thiên la địa võng” để tóm gọn tổ chức khủng bố đó, và Diêu Doanh Tâm vô tội lại “trùng hợp” biến thành con tin của bọn chúng. Kiểu cốt truyện quái quỷ gì vậy! Diêu Thiên Thiên dám đánh cược, ngoài Diêu Doanh Tâm ra, chắc chắn còn có ai đó trong bốn nam chính cũng bị tổ chức khủng bố này bắt cóc! Cô cúi đầu nhớ lại lại cốt truyện từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng nhớ ra được “lão già” Thượng Quan hai mươi tám tuổi, nuôi mãi mà không được ăn kia. Trong quá khứ, anh ta bị anh trai hãm hại, sau đó bị cuốn vào một cuộc chiến chống khủng bố quốc tế, trùng hợp hơn là anh ta cũng từng bị BẮT, CÓC!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]