Chương trước
Chương sau

 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Chương 62.1: Giới thương nghiệp não tàn này (2) 
 
 “Sao người đón tôi lại là cậu?” Diêu Thiên Thiên nhìn thấy người đang đứng trước cửa xe, đưa tay tháo chiếc kính râm thời trang xuống.
 
“Có muốn ngồi hay không đây, bên kia có xe buýt đấy.” Thời gian xa cách cũng đã nhiều năm nhưng quan hệ giữa hai người Mộ Dung Nghiêm và Diêu Thiên Thiên vẫn vô cùng căng thẳng, là thứ tình cảm tương ái tương sát (lầm to) không cách nào câu thông.
 
“Tề Lỗi đâu? Ba nhỏ đâu?” Diêu Thiên Thiên thuận tay đặt kính râm xuống chỗ ghế lái qua cửa sổ. Tề Lỗi không đến, cô cần gì phải ra vẻ làm bộ như mình là một mỹ nữ thông minh giỏi giang quyến rũ chết người nữa chứ!

 
“Tiểu Tiện chơi ở nhà Tề Lỗi, không biết ăn phải cái gì bị đau bụng rồi. Cô chú đều không có ở nhà nên Tề Lỗi đành phải tự mình đưa Tiểu Tiện đến bệnh viện, chú Cần và dì Vương cũng đi cùng.” Mộ Dung Nghiêm mở cửa bên ghế phụ, ra vẻ nếu cô không chịu vào, tôi sẽ lái xe đi luôn.
 
Diêu Thiên Thiên vội vàng lên xe, trừng mắt hỏi Mộ Dung Nghiêm: “Cậu gọi em trai tôi là gì cơ? Tiểu Kiện?”
 
Mộ Dung Nghiêm mặt không đổi sắc, tâm không lung lay, bình tĩnh trả lời: “Ừ, Tiểu Tiện.”
 
“Tôi cảm thấy tuy tôi và cậu phát âm giống nhau nhưng ý nghĩa lại khác biệt rất lớn.” Vậy mới nói, người hiểu bạn nhất luôn là kẻ thù của bạn. Mặc dù trong bốn năm này, số lần gặp mặt nhau ít ỏi đến đáng thương, nhưng dựa vào kinh nghiệm “giao đấu” nhiều năm với cậu ta, Diêu Thiên Thiên vẫn có thể xuyên qua biểu hiện bên ngoài, nhìn thấu vào bản chất, phát hiện ra ý đồ của Mộ Dung Nghiêm.
 
“Vậy sao?” Mộ Dung Nghiêm nhìn Diêu Thiên Thiên một cái: “Có thể hiện tại là đồng âm khác chữ, nhưng sau khi cô tiếp xúc với nó một thời gian thì chắc hẳn suy nghĩ của chúng ta sẽ giống nhau cả thôi.”
 
Diêu Thiên Thiên: “…”
 
Bốn năm rưỡi chia ly đã làm xuất hiện một tầng ngăn cách giữa Diêu Thiên Thiên và Mộ Dung Nghiêm. Họ không còn gần gũi giống như trong quá khứ, có thể cùng nhau nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, không gì là không nói được (Diêu Thiên Thiên: Là không nơi nào là không đâm chọc nhau mới đúng!). Điểm chung duy nhất của họ hiện tại chính là sự tồn tại Mộ Dung Kiện - người em trai có chung dòng máu với cả hai người. Thế nên sau khi nói xong chuyện liên quan đến Tiểu Kiện, hai người cũng không còn gì để nói thêm nữa.
 
Đi đường say xe(o(╯□╰)o) có chút choáng váng mỏi mệt, hơn nữa không khí trên xe quá yên tĩnh khiến Diêu Thiên Thiên cứ thế mà tựa vào lưng ghế, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Ai ngờ, vừa mới vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Mộ Dung Nghiêm đột nhiên phanh gấp một cái khiến Diêu Thiên Thiên bị giật mình đến tỉnh cả ngủ.
 
“Sao vậy?” Diêu Thiên Thiên nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra nơi này là một vùng đất hoang vu đồng không mông quạnh, mặt đường lỗ chỗ đầy ổ gà không khác nào bị chó gặm, rõ ràng là một con đường đã lâu không được tu sửa đàng hoàng. Nói xem, đường từ sân bay về thành phố sẽ gồ ghề khó đi như vậy sao?
 
“Đừng nhìn nữa, lúc cô vừa ngủ tôi đã lái xe ra khỏi thành phố.” Mộ Dung Nghiêm đang nhàn nhã ngồi nghịch bật lửa ở bên cạnh, thỉnh thoảng còn bắn ra vài tia lửa.
 
Đối mặt với tình huống quỷ dị này, Diêu Thiên Thiên không hề lo lắng, tâm lý vững vàng. Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cậu… Muốn bắt cóc tôi hay gì?”
 
Bị bắt cóc nhiều sẽ thành thói quen, quen lâu thì sẽ cảm thấy tự nhiên, kinh nghiệm phong phú trong những năm này của Diêu Thiên Thiên đã khiến cô xem việc bắt cóc trở thành chuyện thường ngày như cơm bữa vậy.
 
“Đùa chút thôi!” Mộ Dung Nghiêm thuận tay ném cái bật lửa qua một bên, quay đầu nhìn sang Diêu Thiên Thiên. Cậu ta có một đôi mắt rất đẹp, lông mi đen dài, ánh mắt lúc nhìn người khác rõ ràng rất bình thường không có gì đặc biệt, nhưng lại mang đến cho người đối diện cảm giác như cậu ta đang nhìn mình một cách rất thâm tình.
 
Diêu Thiên Thiên biết Mộ Dung Nghiêm không có ý gì với mình, ánh mắt của cậu ta trời sinh đã vậy. Có một loại người dù nhìn ai cũng đều mang ánh mắt thâm tình như thế, đó là ánh mắt trời sinh. Trong nguyên tác, Mộ Dung Nghiêm chính là dựa vào đôi mắt này mới có thể quyến rũ được biết bao nhiêu nữ phụ làm bia đỡ đạn. Tất cả phụ nữ, bao gồm cả Diêu Thiên Thiên trong nguyên tác đều lầm tưởng Mộ Dung Nghiêm có tình cảm sâu đậm với mình, thật ra chỉ là do mắt của cậu ta không tốt lắm mà thôi.
 
“Vậy là cậu… Có chuyện khó nói muốn nói với tôi à?” Diêu Thiên Thiên đoán tới đoán lui cũng chỉ có thể nghĩ ra lý do này.
 
Mộ Dung Nghiêm nhướn mày: “Sao không đoán là tôi lỡ thích cô rồi, muốn đưa cô tới chỗ hoang vu hẻo lánh rồi gạo nấu thành cơm, chờ tới khi cô có thai thì tới hỏi cưới?”
 
Diêu Thiên Thiên: “...”
 
Khó trách rất nhiều nam chính trong các bộ phim não tàn đều ngu ngốc không chịu được. Dựa vào chỉ số IQ này mà có thể ngồi lên cái ghế nam chính số một. Hóa ra nam chính của các bộ phim ngôn tình não tàn đều dựa vào trình độ não tàn của mình để đạt được vị trí này hay sao? Đúng là nam chính chỉ dùng để nhìn, nam phụ mới là để yêu! Trong lúc nhất thời, Diêu Thiên Thiên cảm thấy vô cùng tự hào vì Tề Lỗi là BOSS phản diện. Ôi mẹ ơi thật sự quá may mắn vì Tề Lỗi không phải là nam chính não tàn trong nguyên tác!
 
Dù sao Mộ Dung Nghiêm cũng vô cùng hiểu rõ Diêu Thiên Thiên. Tuy cô không nói gì nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt trách trời thương người của cô, cậu ta có thể cảm nhận được nỗi buồn đau cùng cực (cười trên nỗi đau của người khác) trong lòng cô. Trán cậu ta lập tức nổi đầy gân xanh, gần như hét lên mà nói với Diêu Thiên Thiên: “Cô đang nghĩ cái quái gì vậy? Cô không thấy những lời tôi vừa nói quen thuộc lắm sao? Đây chính là lời thoại trong bộ phim điện ảnh Tâm Tâm vừa mới nhận đấy! Cô làm quản lý kiểu gì vậy?”
 

Diêu Thiên Thiên: “…”
 
“Tôi cũng không biết tại sao mình lại trở thành người quản lý nữa 0-0.” Diêu Thiên Thiên bày ra vẻ mặt mờ mịt nhìn Mộ Dung Nghiêm, trông có vẻ rất vô tội, rất đáng thương.
 
Sự thật là vào một đêm mây đen gió lớn (gì cơ?),Diêu Doanh Tâm nói rằng cô ta cảm thấy lo sợ khi phải ký hợp đồng với Tinh Đồ nên muốn Diêu Thiên Thiên cùng đi với mình tới gặp vị giám đốc của Tinh Đồ ở nước M kia.
 
Diêu Thiên Thiên tất nhiên là sảng khoái đồng ý. Thế nhưng trong nguyên tác, người mà vị giám đốc kia chuẩn bị cho Diêu Doanh Tâm nếu không phải một kẻ não tàn bị hào quang của nữ chính thu phục thì cũng là một nữ phụ pháo hôi tràn đầy đố kỵ đối với nữ chính, sao có thể làm một người quản lý tốt được? Diêu Thiên Thiên còn cố ý điều tra tư liệu về người quản lý của Tinh Đồ, nhưng điều tra từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, những người quản lý có tiếng tăm đều thuộc một trong hai loại người trên. Lúc ấy Diêu Thiên Thiên thật sự rất sốc, cốt truyện này muốn nghịch thiên cải mệnh lật ngược tình thế hay sao? Quả nhiên, sau khi tình tiết truyện chính thức bắt đầu, hỏa lực của vận mệnh (cốt truyện) cũng thay đổi. Vậy nên những chuyện trước kia đều chỉ là mấy chuyện vặt vãnh khai vị thôi sao?
 
Trước thực tế không thể phủ nhận là cốt truyện xoay theo cái nhìn của nữ chính, để có thể tùy thời giám sát sự phát triển của cốt truyện, Diêu Thiên Thiên đã quyết định theo sát Diêu Doanh Tâm trước khi cô ta đi tới kết cục hạnh phúc đoàn viên cùng với các nhân vật nam chính NP như trong nguyên tác, nhất định phải để cốt truyện tránh xa quỹ đạo ban đầu. Nếu là trước đây, cô chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt trước khi gia tộc Nam Cung lật đổ kẻ thù là được. Nhưng hiện tại, một nhà Tề Lỗi và Vương Nhị Nha đều đã thay đổi số phận. Vì những người mà cô quan tâm, cô không được lơi lỏng một phút một giây nào!
 
Hơn nữa Vương Nhị Nha từng đề nghị muốn cô bắt đầu làm việc ở những vị trí nhỏ nhất. Nếu không thể làm tốt công việc của một nhân viên cấp thấp, sao có thể hiểu rõ nội bộ công ty vận hành thế nào. Vì thế mới xuất hiện tình trạng Diêu Thiên Thiên chỉ có tên trên giấy tờ mà thôi. Thật ra ở phía sau màn điều hành mọi việc cũng có rất nhiều chỗ tốt.
 
Cứ thế, hai vị tiểu thư Diêu gia, một người là diễn viên quần chúng vô danh, một người thành quản lý nghệ sĩ không có kinh nghiệm. Vài ngày trước, Diêu Doanh Tâm đã tốt nghiệp trường múa và trở về Trung Quốc trước để chuẩn bị cho sự nghiệp tương lai. Còn bằng tốt nghiệp của Diêu Thiên Thiên phải chờ thêm mấy ngày nữa mới lấy được nên cô sẽ về sau. Trong lúc chờ bằng tốt nghiệp, Diêu Thiên Thiên đã giúp Diêu Doanh Tâm chọn ra một bộ phim truyền hình hợp ý.
 
Trên thực tế, từ sau màn xuất hiện chớp nhoáng đầy ấn ấn tượng của Diêu Doanh Tâm trong bộ phim điện ảnh kia, hào quang nữ chính của cô ta đã làm mờ mắt biết bao nhiêu đạo diễn và nhà sản xuất. Vô số kịch bản quảng cáo, chương trình giải trí trực tiếp chủ động “bay tới” tìm đến muốn hợp tác với cô ta. Nhưng chờ sau khi Diêu Thiên Thiên loại bỏ hết các chương trình, tác phẩm có quy tắc ngầm, cũng như các nhân vật, tình tiết nguy hiểm, không phù hợp ra, thì chỉ còn lại duy nhất một bộ này có thể đóng được. Vì không còn nhiều tài nguyên để chọn nữa nên Diêu Thiên Thiên đã quyết định nhận luôn bộ phim này.
 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.