Nhóm dịch: Chiêu Anh Các Chương 59: Mối duyên phận lừa người này (7) (tiếp) Tôn Chí Khôn cướp đoạt một miếng đất từ tay Diêu Đại Vĩ, càng ngày càng thêm càn rỡ, không thèm coi ai ra gì, đồng thời còn thả ra tin tức muốn bắt lấy hai cô con gái nhà họ Diêu, khiến Diêu Đại Vĩ tức giận đến nghiến răng ken két. Diêu Doanh Tâm là sự hiếp lớn nhất đối với Diêu Đại Vĩ, ông ta tuyệt đối không cho phép có người thương tổn cô ta. Vì để mau chóng giải quyết Tôn Chí Khôn, dưới cơn xúc động, Diêu Đại Vĩ cam tâm tình nguyện buông xuống khúc mắc trong lòng, cùng liên thủ với Mộ Dung Cần vốn cũng đang đối địch với Tôn Chí Khôn, ý định dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hoàn toàn nhà họ Tôn. Quả thực chính là dẫn sói vào nhà! Diêu Thiên Thiên cười thầm trong lòng, phỏng chừng chờ sau khi nhà họ Tôn bị giải quyết xong xuôi, chỉ e công ty của Diêu Đại Vĩ cũng sẽ mau chóng sửa thành họ Vương. Gì cơ? Mộ Dung Cần cướp được hẳn phải là họ Mộ Dung mới đúng chứ? Đừng có nằm mơ, hiện tại ngay cả công ty của chính Mộ Dung Cần còn mang họ Vương. Ông thậm chí còn muốn cho đứa con sắp chào đời theo họ mẹ khiến cho ông cụ nhà Mộ Dung tức giận đến dậm chân bình bịch. Cũng may Vương Nhị Nha vẫn là một người phụ nữ tương đối truyền thống, không đồng ý cho ông làm bừa. Nếu không Mộ Dung Cần có lẽ đã sớm ở rể nhà họ Vương rồi.
Lúc Tề Lỗi thầm thì kể chuyện cho Diêu Thiên Thiên nghe, cũng thuận tay ăn đậu hũ của cô đến thỏa thích. So với thời điểm trước khi ra nước ngoài, Diêu Thiên Thiên quả thực đã phát dục tốt hơn nhiều. Ánh mắt của Tề Miểu cũng không tồi chút nào, cái nịt ngực kia cực kỳ vừa vặn với cô. Sau khi hài lòng đo đạc dáng người của cô vợ tương lai, Tề Lỗi cúi đầu hôn lấy Diêu Thiên Thiên, cắn chặt môi cô như muốn tham lam nuốt cô gái này vào trong bụng để độc chiếm. Diêu Thiên Thiên bị anh ôm vào trong lòng, vô lực giãy giụa vài cái tượng trưng rồi để mặc anh muốn làm gì thì làm, còn thuận tay sờ sờ vòng eo rắn chắc và bắp chân mạnh mẽ của ông chồng tương lai, âm thầm đánh giá dáng người của anh, cũng tương đối dồi dào sức lực đó nha. Diêu Thiên Thiên bị anh hôn ngấu nghiến đến sưng cánh môi, thở hồng hộc đẩy Tề Lỗi ra, hỏi anh: “Sao anh lại chạy tới đây vậy? Công ty không bận sao? Thuộc hạ của anh liệu có khóc vì bị ông chủ bỏ mặc không hả?” “Anh đây chính là ông chủ, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ.” Tề Lỗi rất không có lương tâm mà ném gương mặt tiều tụy mỏi mệt vì tăng ca của trợ lý ra sau đầu, an tâm ôm Diêu Thiên Thiên không buông tay. Ước chừng có nửa năm không thể cùng người trong lòng tiếp xúc thân mật, cả thể xác và tinh thần của anh đều bốc hỏa đến mức có thể thiêu hủy toàn bộ thành phố B luôn rồi! “Hơn nữa em bị người ta theo dõi như vậy, sao anh có thể thanh thản ở trong nước mà an nhàn hưởng phúc được?” Tề Lỗi đau lòng ôm chặt Diêu Thiên Thiên nói, “Hôm đó em có bị thương không?” Diêu Thiên Thiên lắc đầu, đồng thời tinh tế kể lại mấy lần chạm trán giữa hai chị em bọn họ với Nam Cung Tiêu Phong cho Tề Lỗi nghe, đồng thời cũng giải thích một chút về thân phận của Kha Dực. Vừa nghe thấy Kha Dực là phần tử khủng bố đã từng bắt cóc Diêu Thiên Thiên, sắc mặt Tề Lỗi lập tức đen lại. “Em thật là biết trêu hoa ghẹo nguyệt, bị tiểu thiếu gia xã hội đen coi trọng không nói, ngay cả phần tử khủng bố gặp mặt từ nhiều năm trước cũng nhớ mãi không quên. Cái tên Thượng Quan Lẫm kia càng khiến cho người ta nhìn không thuận mắt, dám ném sự nghiệp của mình cho thuộc hạ rồi rũ bỏ hết trách nhiệm chạy đến nước M tìm em. Để em đi đến nơi anh không nhìn tới thực sự không yên tâm chút nào.” Tề Lỗi hôn hôn mặt của Diêu Thiên Thiên, gắt gao ôm người nọ vào trong ngực không nỡ buông tay. Diêu Thiên Thiên: (⊙ o ⊙ )! Tề BOSS anh không sao đấy chứ? Nam Cung Tiêu Phong có thể coi trọng cô? Thượng Quan Lẫm và Kha Dực nếu quả thực là thích cô thì có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy – không chút do dự đẩy cô ra? Má nó, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không phải như vậy đâu. Chị đây thực sự không phải là hồng nhan họa thủy, mỹ nhân họa thủy đang ở phòng cách vách còn chưa lớn lên kia kìa! Vì thế cô khéo léo giải thích một chút về việc những người này đều có sở thích luyến đồng, nói ra chân tướng người mà bọn họ thích đều là Diêu Doanh Tâm chứ không phải cô. Tề Lỗi sau khi nghe được thì nhíu mày nói: “Phẩm vị thật kém, em gái em kém xa em nhiều, lớn lên rõ xấu xí.” Diêu Thiên Thiên:… Sao cái nhìn của Tề Lỗi đối với Diêu Doanh Tâm lại y hệt cái nhìn của các nam chính khác đối với cô vậy? Hai người lại nói mấy lời âu yếm tình tứ. Chốc lát sau, Diêu Thiên Thiên ngáp một cái đẩy đẩy Tề Lỗi, nói: “Ngủ đi, ngày mai em còn phải đến trường ngôn ngữ. Tối mai chúng ta lại ôn chuyện tiếp có được không?” Thật ra chân tướng là đêm khuya tĩnh lặng trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ như vậy, cho dù Tề Lỗi không bổ nhào vào cô, chỉ e cô cũng sẽ biến thân thành nữ cường nhảy lên hạ gục Tề Lỗi mất! Phải biết rằng Diêu Thiên Thiên không phải là một cô thiếu nữ sắp mười bảy tuổi bình thường, mà tâm hồn cô là một bác gái hơn ba mươi tuổi rồi đó, đã vậy còn là một bác gái hơn ba mươi tuổi mà vẫn là một thân xử nữ! Với một người hai đời không được chạm vào đàn ông một lần nào như cô mà nói, quả thực không thể chống cự lại nổi sức dụ hoặc của Tề Lỗi. Nhưng trong lòng cô vẫn luôn có một nguyên tắc, nếu không kết hôn thì không nên phát sinh quan hệ nam nữ. Đương nhiên, nguyên tắc này sau khi gặp được Tề Lỗi thì nó đã không còn bao nhiêu tác dụng nữa, đã trở thành sau khi trưởng thành là có thể làm chuyện đó đó! Tề Lỗi thả xuống mặt Diêu Thiên Thiên một cơn mưa nụ hôn ngọt ngào, giúp cô mặc chiếc áo thun tùy tiện lấy ra từ đống quần áo trên giường vào, sau đó nói: “Dẫn anh đến phòng cho khách đi.” Đây rõ ràng là muốn đến phòng cho khách ngọt ngào thêm lúc nữa… Diêu Thiên Thiên mang theo Tề Lỗi ra khỏi phòng, mở cửa một phòng dành cho khách ở gần phòng mình nhất — Má nó, xảy ra lũ lụt sao! Không chỉ có mỗi căn phòng dành cho khách này, mà cả căn biệt thự ngoại trừ cái ổ chó vẫn vô dụng ra, toàn bộ các phòng còn lại đều bị ngập lụt trong nước! Cô và Tề Lỗi chỉ mới ở trong phòng tình tứ ngọt ngào có nửa tiếng thôi mà nhà cô đã bị đánh cướp sao?
Đây… Chẳng lẽ Thượng Quan Lẫm và Kha Dực vì nhất quyết không chịu ở cùng một gian phòng ngủ mà phá hết toàn bộ phòng cho khách trong nhà các cô từ đầu đến đuôi như vậy sao? Vì thế nên suốt nửa tiếng vừa rồi vệ sĩ đều đang cầm ống nước phun rửa khắp nơi sao? Mặt Diêu Thiên Thiên trở nên tái xanh, có chút oán trách liếc nhìn Tề Lỗi một cái. Vốn đang nổi lên thiện lương muốn đi xem thử hai kẻ đáng thương không có chỗ ở kia như thế nào, ai ngờ lúc gọi một người vệ sĩ đến hỏi thăm, lại thu được tin tức nhị tiểu thư đang tiến hành dạy bảo hai người bọn họ. Cùng Tề Lỗi chậm chạp bước ra ngoài biệt thự, thấy Diêu Doanh Tâm hai tay chống nạnh, bộ dạng dạy bảo lên lớp nói với hai người đàn ông bị phun nước giống như gà rơi vào trong nồi canh: “Đêm nay ngủ ở trong sân đi! Ai bảo các người dám làm chị của tôi bị thương! Những kẻ ức hiếp bắt nạt chị của tôi đều không phải người tốt!” Ánh mắt của Tề Lỗi ấm áp hơn một ít, gật gật đầu nói: “Em gái em tuy lớn lên không hợp mắt nhưng tính cách có thể nói là không tồi.” Diêu Thiên Thiên:… Cô dám khẳng định không phải cô sai, mà là thế giới này sai rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]