Nhóm dịch: Chiêu Anh Các Chương 57: Mối duyên phận lừa người này (5) Không thèm quan tâm bên phía Nam Cung Tiêu Minh đang nghĩ như thế nào, Diêu Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị mất hết sức lực, ngã lăn ra giường nằm im không động đậy, trong đầu rối tinh rối mù. Cô không hối hận, đây là điều cô nên nói ra. Nam Cung Tiêu Minh đóng giả làm tên thuộc hạ đần độn của Tôn Chí Khôn như vậy rất nguy hiểm. Từ sau khi bị bọn cô liên thủ hãm hại phải vào trại giam, địa vị của anh ta ở bên phía Tôn Chí Khôn đã giảm sút, việc tìm hiểu tin tức lại càng gian nan hơn nhiều. Dưới tình huống khó khăn như vậy, anh ta vẫn như cũ không hề do dự mà sảng khoái đồng ý giúp cô giải quyết Nam Cung Tiêu Phong. Phần tâm ý này cô cần phải báo đáp. Thôi bỏ đi, chuyện sau này để sau này nói tiếp. Không phải chỉ là bịa một cái cớ thôi sao. Kể cả cô có tự nhận mình là người của Hoa Nam chi kiếm*, hoặc là bản thân có năng lực tiên đoán trước tương lai, thì mấy cái này cũng còn đáng tin cậy hơn sự thật là thế giới này chỉ là một cuốn sách, còn cô là độc giả xuyên vào nhiều. Hai cái cớ trước đó so với cái cớ thứ ba, đến kẻ ngốc cũng biết nên chọn hai cái đầu. *là một phần của Lực lượng đặc biệt Không quân thuộc Quân khu Quảng Châu của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Tâm trạng lo lắng buồn bực của Diêu Thiên Thiên kéo dài không được mười phút thì lập tức biến đổi. Cô nháy mắt trở nên tràn đầy sức sống, bật dậy khỏi giường định đi đón Tề Lỗi sắp đến. Cô đã tra được thời gian của chuyến bay, đợi đến được thành phố Y của nước M thì cũng phải nửa đêm. Kể cả như vậy, cô vẫn muốn ra cửa đón người. Hiện tại đang là giờ cơm chiều, Diêu Thiên Thiên vừa nghe thấy tiếng ăn uống ở bên ngoài truyền tới bèn lập tức xông ra. Hôm nay cô đã phải tiếp thu quá nhiều tin tức, thực sự cảm thấy mỏi mệt vô cùng, cần phải ăn một bữa thật no để bù đắp năng lượng, nghỉ ngơi dưỡng sức một lát thì mới đi đón Tề Lỗi được. Trong bữa ăn, Diêu Doanh Tâm vẫn cứ lén nhìn cô, còn hay cúi đầu xem trộm điện thoại. Diêu Thiên Thiên mặc kệ cô ta qua lại với Thượng Quan Lẫm. Quan hệ thân thiết ám muội đến như vậy, phỏng chừng Thượng Quan Lẫm là người có hy vọng lớn nhất trở thành nam chính. Cô dám cược rằng, chuyến đi đến nước M lần này của Thượng Quan Lẫm tuyệt đối không phải nhất thời nghe được tin tức mới tìm đến, mà là đã có chuẩn bị từ trước, sắp xếp mọi chuyện trong nước thỏa đáng bèn trực tiếp sang nước M định cư. Nếu khu biệt thự nơi các cô đang ở còn biệt thự để trống, chắc chắn Thượng Quan Lẫm sẽ nhanh chóng trở thành hàng xóm của các cô.
Tâm tư cẩn thận như vậy cũng đủ khiến người khác cảm động, hơn nữa cô tin tưởng Thượng Quan Lẫm tuyệt đối có thể cứ như vậy mà thầm lặng bảo vệ Diêu Doanh Tâm bình an trưởng thành. Chuyện giữa hai người bọn họ, cô sẽ không nhúng tay vào. Tình cảm giữa hai người thì để bọn họ tự mình giải quyết. Có thể khiến cho cục sắt rỉ Diêu Doanh Tâm kia nảy sinh tình cảm với mình hay không là vấn đề của Thượng Quan Lẫm, không phải của cô. Cô chỉ cần làm một chuyện là đủ, đó chính là khiến cho Thượng Quan Lẫm nhận thức được rõ ràng, ở trong cái nhà này ai mới là người làm chủ. Anh trai như ba, chị gái như mẹ. Muốn theo đuổi em gái, trước hết phải lấy lòng chị gái. Nếu lại giống như lần trước thấy cô bị bắt cóc vẫn bỏ mặc không màng sống chết của cô, cô sẽ trực tiếp đánh rớt luôn! Nhưng mà, cả Tề Lỗi và Thượng Quan Lẫm đều sắp tìm tới tận cửa rồi, phía Nam Cung Tiêu Minh bên kia cũng không biết định đối phó với em trai của anh ta như thế nào. Tại sao mới nghỉ ngơi hai ngày mà tình tiết trong nguyên tác đã bay đầy trời rồi? Cô ra nước ngoài là vì tránh họa, chứ không phải để đổi sân khấu trình diễn cho cốt truyện! Trong lúc Diêu Thiên Thiên đang hóa phẫn nộ thành sức ăn mà nuôi chính mình như nuôi heo, vệ sĩ đột nhiên đi vào trong nhà nói cho cô biết: “Đại tiểu thư, có người tới tìm cô.” Gì cơ? Hai chị em vừa nghe vậy liền không hẹn mà cùng buông đũa xuống. “Tề Lỗi tới nhanh vậy sao?” “Thầy Thượng Quan tới nhanh vậy sao?” Hai người đồng thời buột miệng kêu lên, sau đó thì liếc nhau đầy ẩn ý, trong mắt Diêu Thiên Thiên tràn đầy chột dạ, trong mắt Diêu Doanh Tâm lại tràn ngập chất vấn. Diêu Doanh Tâm: Cái gì em cũng nói thật với chị, vậy mà chị lại gạt em. Người ta buồn lắm đó, người ta cũng muốn gạt lại chị! Diêu Thiên Thiên: … Đã lâu không dùng tới mà khả năng đoán ý từ nét mặt của cô vẫn rất hiệu nghiệm đó nha! Má nó còn nâng cấp nữa chứ! Diêu Thiên Thiên cố tình lờ đi vẻ mặt đau thương của Diêu Doanh Tâm, trong lòng còn đang nghĩ ngợi, không ngờ Tề Lỗi vì để đánh lạc hướng cô mà dám dùng tin nhắn hẹn giờ. Vốn tưởng rằng vẫn còn thời gian chuẩn bị, thì ra là cho cô một trận đột kích khiến cô trở tay không kịp. Ổn định lại tinh thần đang rối loạn, Diêu Thiên Thiên ra vẻ lạnh lùng cao quý vẫy tay: “Mời anh ấy vào đi.” Dám giấu diếm thời gian đáp máy bay với mình, không đi đón anh nữa, không cho anh cái ôm ấm áp với nụ hôn tình tứ sau bao ngày xa cách nữa! Diêu Thiên Thiên tức giận nghĩ thầm. Về phía Diêu Doanh Tâm, cô ta đang đứng ngồi không yên, muốn bay ra ngoài tiếp đón siêu anh hùng Người Nhện mà cô ta chờ mong đã lâu nhưng lại bị Diêu Thiên Thiên kéo lại. Người đến chắc chắn không phải Thượng Quan Lẫm. Muốn để cho Diêu Doanh Tâm ôm chồng của cô ở nơi tối lửa tắt đèn ư? Đừng có mơ. Vậy nên, cả hai đều ngồi an vị trong phòng khách, đưa mắt ngóng trông chờ người tới. Cho đến khi người đàn ông cao lớn bước vào, hai chị em đều trợn tròn mắt. Quay sang nhìn nhau một cái, phát hiện trong mắt đối phương đều là sự mơ hồ ý hỏi “Ai đây?” lại đặt tầm mắt lên người đàn ông anh tuấn mang hơi thở tang thương với khí chất khác hẳn người bình thường kia. Nếu nói Mộ Dung Cần đẹp trai theo kiểu tài giỏi thành công, Nam Cung Tiêu Minh đẹp trai theo kiểu tiêu sái khí phách không sợ điều gì, Tề Lỗi đẹp trai theo kiểu dũng cảm mạnh mẽ phấn đấu hết mình, thì người đàn ông này lại đẹp trai theo kiểu gừng càng già càng cay. Cho dù quần áo người này mặc trên người cực kỳ bình thường, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy anh ta giống như một bảo kiếm được cất giấu trong lớp vỏ tầm thường. Tuy rằng nhìn có vẻ bình thường vô hại, nhưng tùy thời đều có thể hóa thành một thanh vũ khí sắc bén. Vệ sĩ trong phòng đều cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của anh ta, không tự chủ được mà tụ tập lại bảo vệ hai chị em không một kẽ hở. Kể cả như vậy, bọn họ vẫn cảm giác được sự chênh lệch quá lớn giữa mình và đối phương, dường như mười mấy người liên thủ cũng không phải là đối thủ của anh ta. “Vị này… anh tìm ai? Đi nhầm chỗ à?” Diêu Thiên Thiên cười gượng một tiếng, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Cái này không đúng chút nào, trong nguyên tác làm gì có người này? Tầm mắt của người đàn ông quét tới quét lui trên người hai bọn họ, hồi lâu sau mới cất giọng nói: “Tôi là Kha Dực.” “À, ngài Kha.” Hai chị em đồng thời mở miệng, trong lòng cũng đồng thời suy nghĩ không ngừng, đây rốt cuộc là ai vậy? Anh chỉ nói tên thì ai biết anh là ai? Tưởng mình là siêu sao quốc tế chắc? “Bốp!” Người đàn ông đập tay xuống mặt bàn trà, phát ra tiếng vang rất lớn. Các vệ sĩ xung quanh đều bị làm cho chấn động, lập tức làm ra tư thế cảnh giác chuẩn bị sẵn sàng, một khi đối phương có ý làm khó dễ, lập tức liều chết bảo vệ chủ nhân. Người đàn ông kia đến liếc cũng không thèm liếc mắt nhìn đám vệ sĩ lấy một cái, giọng nói đè nén tức giận cất lên: “Gọi là anh Kha, hoặc là anh trai lớn!” Diêu Thiên Thiên, Diêu Doanh Tâm: … Vị này vốn muốn đến bệnh viện tâm thần nhưng đi nhầm chỗ đúng không? Không biết tại sao Diêu Thiên Thiên lại thấy anh ta có chút quen mắt, trong đầu hiện ra một bóng người tương tự người trước mặt, nhưng lại có một đám sương mù dày đặc che mất khuôn mặt của người đó mà cô không thể đẩy lùi. Cô cố vắt hết óc mà nhớ lại, cùng lúc đó Diêu Doanh Tâm cũng đã ngoan ngoãn thuận theo: “Anh trai lớn!” Diêu Thiên Thiên: … Có cần mặt mũi nữa không vậy, bảo cô gọi gì cô cũng gọi sao? Khó trách trong nguyên tác bị dễ dàng lừa bán đi như vậy, đã sắp 15 tuổi đến nơi rồi mà còn dễ bị lừa như thế! Sắc mặt âm u của Kha Dực hòa hoãn hơn vài phần, ánh mắt nghiêm nghị dịu dàng hẳn lên, tỉ mỉ đánh giá Diêu Doanh Tâm hồi lâu rồi nói: “Chính là cô.” Vừa dứt lời, anh ta lập tức cất bước đi đến chỗ Diêu Doanh Tâm đang ngồi. Mười mấy vệ sĩ ở đó đương nhiên không thể trơ mắt để mặc anh ta tới gần người mình phải bảo vệ, lập tức ra tay ngăn cản. Vì vậy chỉ thấy cánh tay bắp chân bay loạn xạ, một đám người túm tụm lại thành một đoàn mà đánh nhau. Bàn ăn, bát đũa, thức ăn gì đó, bay tung tóe khắp nơi! Diêu Thiên Thiên chưa được ăn no: … Cô nhanh tay bưng lấy bát cơm duy nhất còn nguyên vẹn từ khi chiến tranh bùng nổ rồi kéo Diêu Doanh Tâm cùng chạy đến cầu thang đứng xem kịch. Không biết vì sao mặc dù cô cảm thấy người tên Kha Dực này tuy rằng rất lợi hại, nhưng lại không hề có một chút uy hiếp nguy hiểm nào đối với bọn họ. Cô còn cảm thấy dường như bản thân quen biết người này, nhưng nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra được. Trong đầu thầm ôn lại một lượt các tình tiết trong nguyên tác mà cô lưu lại trong trí nhớ mà vẫn không tìm được hai chữ Kha Dực. Diêu Thiên Thiên cúi đầu ăn một miếng cơm, không có đồ ăn ngon đi kèm, khó có thể nuốt xuống miếng cơm này. Cô nghĩ, hay là đến nhà bếp xem thử liệu có còn đồ ăn thừa hay không. “Chị ơi…” Diêu Doanh Tâm vốn đang theo sát cô đột nhiên gọi lại. “Sao hả? Sợ à?” Diêu Doanh Tâm hỏi. “Không sợ, em cảm thấy người đó sẽ không làm hại chúng ta.” Diêu Doanh Tâm lắc đầu nói: “Em không phải muốn nói cái này, em có dồn thức ăn vào một chiếc đĩa, chị vẫn chưa ăn no đúng không?” Nghe thấy vậy, hai mắt Diêu Thiên Thiên sáng rực lên, trực tiếp đổ một nửa đĩa thức ăn vào trong bát cơm của mình, ăn lấy ăn để, không thèm để ý đến hình tượng, còn không quên nói lời khen ngợi: “Tâm Tâm thật ngoan!” Diêu Doanh Tâm thấy chị mình vui vẻ, mừng rỡ cười tít mắt, lộ ra tám chiếc răng nhỏ xíu trắng muốt. Hai chị em ngồi trên cầu thang hết ăn lại uống, vệ sĩ và Kha Dực ở phía dưới đã đánh nhau đến bất phân thắng bại. Tuy Diêu Thiên Thiên không hiểu cách đấu cho lắm, như có thể nhìn ra được đám vệ sĩ do Mộ Dung Cần phái tới này có thân thủ rất tốt. Hỏi cô tại sao nhìn ra được ư? Mấy người này ra tay như nào cô còn nhìn không nổi, có thể không nhận ra được điều này sao (⊙_⊙ )。 Nhưng mà, mười mấy vệ sĩ lợi hại kia cũng chỉ có thể đánh ngang tay ngang sức với Kha Dực. Hơn nữa, theo vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, dường như còn đang ở thế hạ phong. Chuyện này thực sự không khoa học chút nào. Phải biết rằng, đám vệ sĩ đó đều là lính xuất ngũ hoặc lính đánh thuê do Mộ Dung Cần thu nạp. Sao mà nhiều người liên thủ như vậy đều… Khoan đã! Lính đánh thuê? Quốc tế? Phần tử khủng bố? Bắt cóc? Anh trai lớn! Diêu Thiên Thiên kích động tới mức đứng bật dậy, cô rốt cuộc đã hoàn toàn nhớ ra người trước mặt là ai! Còn không phải là anh trai phần tử khủng bố năm đó bị Nam Cung Tiêu Minh hung hăng chơi một vố đó sao? Bị ảnh hưởng bởi hào quang nữ chính nghiêm trọng nhất, tên đàn ông bị đứa bé hai tuổi mê hoặc. Thảo nào cô và Diêu Doanh Tâm nghĩ mãi không ra. Khi đó Diêu Doanh Tâm mới có hai tuổi. Mười mấy năm sau trong nguyên tác không hề có sự xuất hiện của anh ta. Hiện tại cô có thể nhớ được người này quả thật là trí nhớ siêu phàm. Cô trộm đưa mắt liếc nhìn Diêu Doanh Tâm, nhớ lại biểu hiện của Kha Dực đối với cô ta vào mười mấy năm trước, cảm thấy có cô ta ở đây hẳn là anh ta sẽ không làm hại ai. Huống hồ Diêu Thiên Thiên rất tin tưởng trực giác của Diêu Doanh Tâm. Nếu cô ta đã không hề sợ hãi mà ở lại chỗ này, chứng tỏ Kha Dực thực sự vô hại.
Buông xuống chiếc bát trống không sau khi đã ăn sạch sẽ, Diêu Thiên Thiên vỗ tay hô lên: “Hiểu lầm, là hiểu lầm, chỗ quen biết cả, anh trai mau dừng tay.” Thế nhưng không ai thèm để ý đến cô. Tình hình chiến đấu đang đến hồi gay cấn, nói dừng là dừng được sao? Diêu Thiên Thiên: … Xấu hổ lắm rồi đó! Diêu Doanh Tâm nhìn sang cô, thấy sắc mặt cô không tốt, lập tức lớn tiếng nói: “Đừng đánh nữa, đánh sai người rồi!” Kha Dực vừa nghe thấy giọng nói của cô ta bèn ngoan ngoãn thu tay lại, tình nguyện đón lấy một đấm của vệ sĩ. Còn đám vệ sĩ đang đánh đấm hăng say thấy đối phương dừng tay, lại nghe được lời của hai vị tiểu thư, cũng đều thu tay lại. Ngoại trừ người gần Kha Dực nhất không kịp dừng chân đá trúng anh ta một cái ra, không còn một ai đánh tới nữa. Diêu Thiên Thiên: … Đây chính là cảm giác tan nát cõi lòng. Cô quả nhiên không có số là nữ chính /(ㄒoㄒ)/~~ Kha Dực thấy mọi người đều dừng tay, liền không màng một thân đầy vết thương của mình, một đường chạy thẳng tới trước mặt Diêu Doanh Tâm ôm chặt cô ta, vui sướng nói: “Tâm Tâm, em vẫn còn nhớ anh trai lớn!” Diêu Doanh Tâm: “Chị gái bảo dừng, em cũng bảo dừng theo.” Kha Dực: … Diêu Thiên Thiên ngay tức khắc nhặt lại trái tim vốn đã tan nát thành trăm mảnh rơi vãi đầy đất của mình lên. Không nghe lời cô nói thì đã sao, nữ chính trong tay, thiên hạ này là của cô! Tác giả có lời muốn nói: Ahuhu, tôi xấu quá rồi! Đã ra đến nước ngoài rồi mà Diêu Thiên Thiên vẫn không cắt được cái đuôi này~~~~~~(≧▽≦)/~ Hihihi Làm mất một quả lựu đạn rồi (Vẫn không chịu hiển thị như cũ),mau qua đây cho một cái ôm nồng nhiệt nào! ╭(╯3╰)╮
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]