Chương 44: Kịch bản này đã thay đổi (4) Diêu Thiên Thiên tìm đến Diêu Doanh Tâm là có mục đích riêng. Một là để Diêu Đại Vĩ thấy rằng người chị gái này đáng để tin tưởng, hai là vì kế hoạch riêng của cô. Trong khoảng thời gian này Diêu Doanh Tâm có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nên cô phải bảo vệ cô ta thật tốt. Lúc trước cô không đi đón Diêu Doanh Tâm chủ yếu là vì ngày nào Diêu Đại Vĩ cũng đến đón con gái tan học. Dù bận không có thời gian cũng sẽ kêu tài xế đến đón. Để tránh việc Diêu Đại Vĩ nghĩ Vương Nhị Nha muốn giành quyền nuôi Diêu Doanh Tâm rồi tách hai chị em cô ra, Diêu Doanh Tâm và cô đều lén lút gặp mặt, cố gắng không để Diêu Đại Vĩ biết. Vì thế ngay cả chuyện đi dạo phố, Diêu Doanh Tâm cũng phải xin Diêu Đại Vĩ từ rất lâu, chọn ngày nào mà ông ta không rảnh, mua chuộc tài xế rồi mới có thể cùng chị gái ra ngoài. Cũng may dưới sức hút vai chính của Diêu Doanh Tâm, vị tài xế này hoàn toàn không báo tình hình cụ thể cho Diêu Đại Vĩ. Có khi nhân lúc Diêu Đại Vĩ bận bịu, ông ấy còn lén dẫn Diêu Doanh Tâm đến đón Diêu Thiên Thiên. Nếu không mấy năm này chị em cô gần như là không thể gặp được nhau. Trong nguyên tác, suốt mười mấy năm Diêu Doanh Tâm không được gặp cha, tất nhiên sẽ nghe lời ông ta răm rắp, Diêu Đại Vĩ nói gì là cô ta nghe nấy. Nhưng hiện tại Diêu Đại Vĩ quản lý cô ta chặt đến nỗi sắp đạt đến trình độ “biến thái”. Diêu Doanh Tâm cũng chỉ là cô bé mới hơn mười tuổi, sao có thể không muốn ra ngoài, không muốn mặc những bộ quần áo xinh đẹp, không muốn gặp chị gái của mình chứ? Dần dà, dù cô ta thánh mẫu thế nào thì vẫn sẽ có ý kiến với Diêu Đại Vĩ thôi, cho dù cô ta luôn luôn nghe lời, không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng sâu trong nội tâm lại không ngừng phản bác ông ta. Hai người cứ hiềm khích suốt đời như vậy, bất kể thế nào Diêu Doanh Tâm cũng sẽ không thích Diêu Đại Vĩ, đồng nghĩa với việc KO* (Knock Out) một nam chính thành công, cũng chính là tên biến thái nhất!
Diêu Thiên Thiên rất vừa lòng với sự trưởng thành của Diêu Doanh Tâm, thật ra ai chẳng thích có một cô em gái ngoan ngoãn đáng yêu chứ? Huống chi trong nguyên tác Diêu Thiên Thiên cũng bị “hào quang” của nữ chính đánh trúng, nhưng bởi vì lòng đố kị khiến cô ta ngày càng trở nên biến thái, sau đó tìm mọi cách để gây khó dễ cho Diêu Doanh Tâm. Nhưng bây giờ Diêu Doanh Tâm lại ngoan ngoãn nghe lời, mọi thứ đều để chị gái làm chủ, Diêu Thiên Thiên yêu thương cô ta còn không kịp! Được rồi, đôi khi đầu của đứa nhỏ này toàn cơ bắp hoặc là trái tim thánh mẫu đột nhiên bộc phát, Diêu Thiên Thiên vẫn muốn dùng một cước đá văng cô ta đi! Tình thương này rất mâu thuẫn! Liên tục mấy ngày, Diêu Thiên Thiên đều đến đón Diêu Doanh Tâm tan học, khiến Tâm Tâm bé nhỏ của chúng ta hạnh phúc như đang ở trên mây vậy! Nhưng Diêu Đại Vĩ lại rất không hài lòng, con gái lớn xuất hiện làm con gái nhỏ hoàn toàn không để ý tới ba ba, điều này khiến ông ta rất không thoải mái! "Thiên Thiên, gần đây con không bận gì à? Sao hôm nào cũng đến đón Tâm Tâm thế? Ba nhớ rõ chương trình học của học sinh cấp 3 nặng hơn cấp 2 rất nhiều mà?" Đến một ngày, Diêu Đại Vĩ cuối cùng cũng nhịn không được, lên tiếng hỏi. Diêu Thiên Thiên ngồi ở hàng ghế sau, gân xanh trên trán giật giật, vừa kiên nhẫn chơi dây với Diêu Doanh Tâm (Mẹ nó, cái thứ đồ chơi trong nhà trẻ này! Cô không thèm chơi đâu!),vừa mỉm cười nói với Diêu Đại Vĩ: "Lên lớp 11 con sẽ ra nước ngoài, có lẽ trong vòng mấy năm nữa sẽ không gặp lại Tâm Tâm. Chị em con trước đây đã không thể ở cùng nhau, khoảng thời gian này con muốn chăm sóc em ấy, ở bên em ấy nhiều hơn." "Chị hai, hu hu..." Diêu Doanh Tâm nước mắt lã chã, nhào vào lòng của Diêu Thiên Thiên. Mấy ngày nay cô ta rất vui, chỉ mong lúc nào cũng được ở bên chị gái. Nhưng không ngờ chị gái lại chuẩn bị đi xa, Diêu Doanh Tâm rất đau lòng, không muốn xa chị đâu! Diêu Đại Vĩ bên đây lại âm thầm thả lỏng, đúng, phải cút... Không đúng, phải đi chứ, cuối cùng ông ta cũng có thể thanh tịnh vài năm. Ai ngờ lúc này Diêu Doanh Tâm đột nhiên ngẩng gương mặt đầm đìa nước mắt lên, nói với Diêu Đại Vĩ: "Ba ba, con ra nước ngoài với chị!" Diêu Đại Vĩ: (╰_╯)#! "Con nhỏ như vậy, nghĩ lung tung gì đấy!" Ông ta phẫn nộ nói. Người như Diêu Đại Vĩ sao có thể chịu đựng được việc Diêu Doanh Tâm rời xa mình chứ. Ông ta còn ước gì có thể nhốt con gái ở trong nhà, không cho bất kỳ ai nhìn thấy. Diêu Doanh Tâm bị từ chối một cách dứt khoát như vậy, cô ta càng khóc lớn hơn nữa: "Hu Hu Hu. . . Ba ba là người xấu, người rất xấu! Không cho mặc quần áo mới, không cho gặp chị và mẹ, còn không cho Tâm Tâm ra nước ngoài! Hoạt động nào trong lớp cũng không cho Tâm Tâm tham gia, thầy cô giáo và bạn bè đều nói con không hòa đồng, ba ba là người xấu! Hu Hu. . ." Nghe Diêu Doanh Tâm nói mà đau lòng. Tên Diêu Đại Vĩ khốn kiếp này, có người cha nào chăm sóc con gái như ông ta không hả? Đây rõ ràng là cầm tù thì có! Cô cũng biết trẻ con bị cho ra rìa sẽ cảm thấy tổn thương đến mức nào. Mặc dù Diêu Doanh Tâm có “hào quang” của nữ chính, nam sinh đều sẽ đối xử tốt với cô ta, nhưng nữ sinh lại càng chán ghét cô ta hơn! Dưới tình huống như vậy, nữ sinh trong lớp chắc chắn sẽ âm thầm nói xấu Diêu Doanh Tâm, ghen tỵ, châm chọc rồi khiêu khích cô ta. Đứa nhỏ này vẫn có thể giữ vững tấm lòng thánh mẫu trưởng thành đến tận bây giờ mà không hề sa ngã, thật sự không dễ dàng một chút nào! Diêu Đại Vĩ nhíu mày, trực tiếp lái xe đưa Diêu Thiên Thiên về khu nhà, giống như đang đuổi cô xuống. Diêu Doanh Tâm vài lần muốn xuống xe đều bị Diêu Đại Vĩ ngăn cản. Cô ta chỉ có thể bám vào cửa kính xe dõi theo Diêu Thiên Thiên, hai mắt ngập nước đáng thương cực kỳ. Trong lúc nhất thời, Diêu Thiên Thiên không thể nào nhẫn nại được nữa. Cô nói với Mộ Dung Cần đang nấu cơm ở trong nhà: "Ba, chưa chuẩn bị xong nữa hả? Cái tên cặn bã Diêu Đại Vĩ kia chọc con tức chết rồi!" Mộ Dung Cần:. . . Trời má, không phải ba nhỏ, là ba! Cảm giác được gọi là “ba” thật sự quá kỳ diệu! “Dì cả” của Tiểu Bình đã đến chậm hơn một tuần, bởi vì Thiên Thiên chấp nhận ông nên gần đây Tiểu Bình cũng không sử dụng biện pháp tránh thai, tháng trước bọn họ lại làm rất thường xuyên, chắc không phải là “trúng số” rồi chứ?
Được gọi là ba. . . Ba! Có tận hai đứa trẻ gọi ông là ba, quá tuyệt vời! Diêu Thiên Thiên:. . . Cái tật xấu hay đi vào cõi thần tiên này là học từ ai vậy! "Mộ, Dung, Cần!" Cô gằn từng chữ gọi tên của cha dượng, cuối cùng cũng lôi được linh hồn nhỏ bé của đồng chí “phông nền” về! "Thiên Thiên đột nhiên gọi ba, ba thật sự không phản ứng kịp." Sau khi Mộ Dung Cần hoàn hồn bèn cười nói, trên mặt chứa đầy sự hạnh phúc. Trước đây ông không cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình. Cho dù là ở nhà Mộ Dung, ông cũng cảm thấy bản thân không khác gì một người ngoài cả. Nhưng sau khi kết hôn với Vương Nhị Nha, được Diêu Thiên Thiên chấp nhận, lại có thể có cốt nhục của chính mình, cuối cùng ông cũng cảm nhận được thế nào là mùi vị của hạnh phúc. Đây là thứ dù có tốn bao nhiêu tiền cũng không mua được, nó như một bến đỗ, neo đậu của linh hồn ông vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]