Chương trước
Chương sau

Chương 35.1: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Mộ Dung Cần, vào một ngày lành tháng tốt đầu năm, rốt cuộc ông cũng đã được kết hôn với Vương Nhị Nha!
Được rồi, bà Vương Bình đã nói, kết hôn là để cổ vũ cho Mộ Dung Cần mà thôi, Chứ muốn thân cận thì phải đợi cục thịt viên kia cho phép đã!
Nhắc đến Diêu Thiên Thiên, Mộ Dung Cần không khỏi nghiến răng ken két. Cô gái nhỏ này rất biết hành hạ người, ngày ngày phòng cháy phòng trộm phòng ba dượng, chỉ sợ lơ là sẽ cho ông cơ hội sẽ bắt nạt Tiểu Bình (cách gọi yêu thương của Mộ Dung Cần dành cho Vương Nhị Nha). Lớn như vậy rồi mà ngày nào cũng dính chặt lấymẹ, thật sự rất đáng hận mà!

Nhưng ông vẫn phải liều mạng lấy lòng con bé mập mạp không giống Tiểu Bình chút nào này!
Mộ Dung Cần đã mồ côi từ nhỏ, sau khi mẹ ông tái hôn thì ném ông cho thân thích ở xa không thèm đoái hoài đến. Cuộc sống lúc nhỏ của Mộ Dung Cần rất khổ cực, Vì thế sau khi nhìn thấy Tiểu Bình đối xử vô cùng dịu dàng với đứa con gái xấu xí như Diêu Thiên Thiên ( Diêu Thiên Thiên: (╰_╯)#! ) , ông thực sự đã bị làm cho cảm động. Sống lại một đời, Mộ Dung Cần đã sở hữu tất cả những thứ mà người đời muốn có được. Vô số phụ nữ như tre già măng mọc đều thèm muốn được ở bên cạnh ông. Chẳng qua Mộ Dung Cần đã nhìn thấu mục đích nhuốm màu vàng của tiền bạc đằng sau dáng vẻ săn sóc của họ. Thế nên ông không thể nào thích được loại phụ nữ như vậy.
Nhưng càng tiếp xúc lâu với Tiểu Bình, ông lại càng mê luyến người phụ nữ này. Quan tâm và tôn trọng cô con gái lớn, lo lắng và nhớ mong cô con gái nhỏ. Vì để nuôi nấng con gái lên người, từ một người chỉ tốt nghiệp cấp hai đã tự mình đi thi tốt nghiệp đại học hệ chính quy, còn muốn nỗ lực thi lên thạc sĩ. Bà trở nên kiên cường như vậy đều là vì bảo vệ con gái, đây là thứ tình cảm mà một người từ nhỏ đã bị mẹ ruột vứt bỏ như Mộ Dung Cần chưa từng cảm nhận được. Ông thật sự rất mê luyến tình mẫu tử mà bà dành cho con gái.
Đương nhiên, ngay từ đầu Mộ Dung Cần chỉ bị hấp dẫn bởi tình yêu thương con gái của Tiểu Bình, nhưng về sau ông đã thật sự yêu người phụ nữ này. Kiên cường, dũng cảm, lương thiện, vô cùng mạnh mẽ lại rất đỗi dịu dàng. Lúc trước Diêu Đại Vĩ nhẫn tâm vứt bỏ người phụ nữ này, thật đúng là...
Thật tốt quá! ~(≧▽≦)/~!
Nếu không thì ông biết đi đâu để tìm vợ đây?
Điều khiến ông cảm động nhất chính là, Tiểu Bình cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận lời cầu hôn, còn đưa ra yêu cầu công chứng tài sản trước hôn nhân, tỏ rõ bà không cần một xu một cắc nào của Mộ Dung Cần. Bà không muốn làm kiều nữ bên cạnh đại gia. Hơn nữa cũng không phải vì hư danh mờ ảo kia mà là do Vương Nhị Nha muốn làm một tấm gương tốt cho con gái. Mộ Dung Cần thực sự vô cùng cảm động, sau khi đi làm công chứng với Tiểu Bình xong còn lén lút đi lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản của mình cho Tiểu Bình. Ông tin tưởng người phụ nữ như vậy sẽ không phải là người ham vật chất. Dù có cho bà toàn bộ tài sản, bà cũng sẽ xử lý khối tài sản đó một cách công chính nhất.
Vương Nhị Nha còn đưa ra một điều kiện khác với Mộ Dung Cần. Đó là tận lực tranh thủ thời gian giúp bà đi thăm cô con gái nhỏ, cũng giúp bà có thể tiếp xúc với Diêu Doanh Tâm nhiều hơn. Và chuyện này lại một lần nữa làm khiến cho ông rung động. Diêu Doanh Tâm đi theo Diêu Đại Vĩ cũng xem như là hạnh phúc, ai cũng có thể nhìn thấy được Diêu Đại Vĩ đối xử rất tốt với con bé. Nhưng Tiểu Bình lại nói, không phải bà muốn tranh quyền nuôi con mà chỉ là muốn ôm đứa con từ nhỏ đã rời xa mẹ nhiều hơn một chút, bởi vì bà rất nhớ con bé.
Khoảnh khắc đó trái tim của Mộ Dung Cần đã bị loạn nhịp. Ông không chút do dự, cũng không màng sự phản đối của ba mình, kiên quyết cùng Vương Bình đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Cho dù Tiểu Bình không đáp lại tình cảm của ông, nhưng Mộ Dung Cần biết rõ, nếu bỏ lỡ người phụ nữ này, ông chắc chắn sẽ tiếc nuối cả đời.

Giấy đăng ký kết hôn là thứ được pháp luật đảm bảo, nhưng bọn họ vẫn muốn có được sự chúc phúc từ bạn bè người thân. Chọn một ngày tốt, sau đó tổ chức hôn lễ ở một nơi tuy không xa hoa nhưng lại rộng lớn thoải mái. Cũng không có nhiều người, chỉ có bạn bè của Mộ Dung Cần và Vương Nhị Nha đến tham dự. Còn người nhà Mộ Dung, ông vẫn đưa thiệp mời. Bọn họ tới để quậy phá hay âm thầm xử lý thì cũng tùy ý bọn họ.
Nhưng trong ngày quan trọng này, Nam Cung Tiêu Minh - bạn tốt của Mộ Dung Cần lại không thấy đến.
Mùng một đầu năm, tính cả tuổi mụ thì Diêu Thiên Thiên đã được mười tuổi. Đây cũng là ngày ba của Nam Cung Tiêu Minh - Nam Cung Sở bị bắt.
Trên bản tin, báo chí đều đưa tin về ông ta. Tội danh của Nam Cung Sở là có ý đồ buôn lậu một tấn ma túy, bị công an bắt được. Diêu Thiên Thiên cuối cùng cũng hiểu: Năm đó lúc Nam Cung Tiêu Phong đang ngọt ngào học tiểu học với Diêu Doanh Tâm, vì sao một người “tích cực hưởng ứng chính sách quốc gia” như lão già nhà Nam Cung lại đưa cậu ta ra nước ngoài học tập? Thì ra là vì tránh họa.
Nhà Nam Cung bị hãm hại, bởi vì trong sách đã viết rõ, bọn họ không dính dáng đến ma túy. Cho dù tác giả có lừa người cỡ nào thì cũng phải biết cái gì là giới hạn. Nhà Nam Cung giết người phóng hỏa, buôn lậu súng ống đạn dược, nhưng có hai nguyên tắc bất thành văn. Một là không dính đến mại dâm, không tổn hại phụ nữ. Hai là không buôn bán ma túy - Đây là nguyên tắc cơ bản nhất của ông già nhà Nam Cung.
Nam Cung Sở tuyệt đối không có khả năng sẽ làm ra chuyện buôn lậu ma túy. Sở dĩ Nam Cung Tiêu Minh trở về là vì anh ta muốn rửa sạch tội cho ba mình. Dù cho ông ta không phải là một người ba tốt, dù cho Nam Cung Tiêu Minh muốn trả thù ông ta, nhưng Nam Cung Tiêu Minh quyết không cho phép Nam Cung Sở dùng một cách nhục nhã như vậy để rời khỏi mình.
Nhưng Diêu Thiên Thiên là người biết rõ cốt truyện, tội danh của Nam Cung Sở lần này là tử hình, vốn đã không còn con đường nào để cứu vãn. Trong nguyên tác, nguyên nhân cái chết của Nam Cung Sở chỉ được nhắc đến trong một câu, đó là khi nhà Nam Cung đối đầu với bang phái đã luân phiên hãm hiếp Diêu Thiên Thiên, nhưng cũng không nói rõ chi tiết tình hình lúc đó. Chẳng qua với sự hiểu biết của Diêu Thiên Thiên với Nam Cung Tiêu Minh, cho dù lúc ấy anh ta đang ở nước ngoài, cũng không có khả năng không ra tay giúp đỡ. Nhưng dù có thế nàomọi chuyện đều đã trở thành kết cục đã định.
Có điều trong nguyên tác, Nam Cung Sở bị bắt là chuyện của một năm trước, là lúc Diêu Doanh Tâm vừa mới vào tiểu học, cũng là thời điểm Nam Cung Tiêu Phong ra nước ngoài du học. Bây giờ lại bị chậm mất một năm, có lẽ là bởi vì trong khoảng thời gian này Nam Cung Tiêu Minh đã tích cực cứu vãn danh tiếng của nhà Nam Cung dẫn đến cốt truyện bị đẩy lùi lại. Nhưng chuyện nên xảy ra thì vẫn phải xảy ra thôi.
Trước khi đi, không hiểu vì sao Nam Cung Tiêu Minh lại đến tìm Diêu Thiên Thiên. Khi đó kỳ thi cuối kỳ của cô vừa mới kết thúc, trên người mặc một chiếc áo bông mềm mại, đang quấy phá Mộ Dung Cần cũng đang quấn như trái bóng. Nam Cung Tiêu Minh đi tới, ôm lấy Diêu Thiên Thiên, áp mặt vào mặt cô một lúc, sau đó đi mất, cũng không nói câu nào.

Ngày hôm đó Mộ Dung Cần cũng chỉ im lặng không nói. Diêu Thiên Thiên biết người đàn ông này nhất định là đang điều động toàn bộ thế lực của mình đi hỗ trợ. Nhưng chủ lực của Mộ Dung Cần đều đang ở nước ngoài, trong nước gần như không có bất kỳ thế lực nào có thể sử dụng. Khi ấy, ông đã chọn được ngày cưới với Vương Nhị Nha, thiệp mời cũng gửi đi xong xuôi. Vương Nhị Nha còn bảo ông hãy trì hoãn hôn lễ để đi giúp đỡ bọn họ. Nhưng không biết Nam Cung Tiêu Minh đã lén bàn bạc chuyện gì với Mộ Dung Cần, hôn lễ vẫn được tổ chức như cũ.
Diêu Thiên Thiên nhìn phù rể trên lễ đường. Vị trí kia vốn dĩ là của Nam Cung Tiêu Minh, bây giờ lại đổi thành một người đàn ông xa lạ khác. Đều anh tuấn khí phách như nhau, nhưng người đó lại không phải là Nam Cung Tiêu Minh.
Mặc kệ cô có giãy giụa thế nào, cốt truyện vẫn cứ ngoan cường phát triển theo hướng đã định sẵn. Nên yêu thì vẫn phải yêu, nên gặp gỡ thì vẫn phải gặp gỡ, nên xảy ra chuyện thì vẫn phải xảy ra chuyện. Cô đã nỗ lực làm cho quỹ đạo của cốt truyện trượt ra khỏi vòng cung, thay đổi quá trình diễn biến, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào thay đổi kết cục.
Lần đầu tiên Diêu Thiên Thiên cảm thấy căm hận chính bản thân mình tại sao chỉ mới mười tuổi, đến việc đi giúp đỡ Nam Cung Tiêu Minh cũng không làm được. Bàn tay vàng của cô chỉ có cốt truyện, mà cốt truyện lại không hề nói đến Nam Cung Sở bị hãm hại như thế nào, vì thế cô cũng không có cách nào để giúp đỡ.
Người nhà Mộ Dung rất có uy tín danh dự, cho dù bất mãn với cuộc hôn nhân này, bọn họ cũng sẽ không đến tận lễ đường để quậy phá, chỉ lặng thầm giải quyết một số việc. Mộ Dung Miễn thậm chí còn kéo cả nhà đến tham dự hôn lễ, ánh mắt của Mộ Dung Nghiêm có chút hiu quạnh, xen lẫn một tia phẫn hận.
Cho dù cậu ta chỉ là một đứa trẻ, cũng hiểu được chuyện chú của mình cưới mẹ của Diêu Doanh Tâm, đồng nghĩa với việc cậu ta rất khó có thể phát triển tình cảm với Diêu Doanh Tâm. Nhưng một đứa trẻ như Mộ Dung Nghiêm, lại không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản được hành vi của người lớn. Trên thực tế dù cậu ta có là người lớn đi chăng nữa, cũng sẽ không cách nào tạo ra ảnh hưởng với Mộ Dung Cần.
Kể cả có rời khỏi gia tộc thì 90% tài sản của Mộ Dung Cần đều ở nước ngoài, thế lực của ông vẫn lớn mạnh như cũ. Bởi vì thực lực của ông nên ông già nhà Mộ Dung không có cách nào xuống tay được, cũng không thể gây ảnh hưởng tới quyết định của Mộ Dung Cần. Trẻ con nếu muốn trưởng thành, không dựa dẫm vào người lớn, không sợ hãi người lớn thì nhất thiết phải độc lập kinh tế, như vậy mới có quyền phát ngôn trong gia tộc. Đây là điều Mộ Dung Nghiêm học được trong hôn lễ này.
 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.