Uống vào khởi tử hồi sinh tuyệt xử phùng sinh chuyển nguy thành an diệu thủ hồi xuân hoàn, Cố Hiểu Đao còn nhung nhớ tư vị hưng phấn và bất an, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh lại, trước mắt vẫn là một mảnh tối đen.
Đệch mợ, nói tốt gặp lại ánh sáng đâu!
Cố Hiểu Đao có vài phần thất vọng, khẽ thở dài một tiếng.
Cung chủ bị tiếng thở dài của hắn làm bừng tỉnh, rồi sau đó xoa xoa đầu hắn, “Tỉnh rồi?”
Cố Hiểu Đao rầu rĩ lên tiếng, lủi lủi đầu vào trong ngực hắn.
Cung chủ nắm tay hắn, “Có đỡ hơn chút nào không?”
Cố Hiểu Đao lắc đầu: “Nhĩ Khang, phải làm sao đây, ta vẫn là không nhìn thấy gì cả...” Sau khi nói xong dừng lại, “Khoan đã! Hình như... có cái gì... không đúng...”
Cung chủ thản nhiên nói: “Khôi phục giọng nói.”
Cố Hiểu Đao: “!!!” Thật sự khôi phục!
Cố Hiểu Đao: “Xin hãy dùng bốn chữ hình dung giọng nói của ta.”
Cung chủ: “Cũng là như vậy.”
Cố Hiểu Đao: “...”
Chẳng lẽ không phải là trong trẻo dễ nghe, dồi dào từ tính, lang lảnh êm tai? Phối hợp một chút bộ chết hả?
Cố Hiểu Đao nghi hoặc nói: “Hay là ngươi thích giọng tráng hán của ta hơn? Hơn nữa ngươi đã nghe nghiện rồi?”
Cung chủ: “...”
Không được đâu! Vạn nhất về sau cung chủ nghe được giọng tráng hán mới có thể hưng-phấn thì sao, phải làm sao đây Cố Hiểu Đao nghiêm túc nói: “Yến Yến, ta biết thẩm mỹ của ngươi độc đáo, nhưng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cung-chu/2187724/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.