“Thực xin lỗi, đột nhiên ta nhớ tới còn có chuyện chưa nói với cung chủ.” Cố Hiểu Đao dùng cả tay chân bò hướng ngược lại.
Tiểu sư đệ yên lặng nắm lấy mắt cá chân của hắn, “Sư huynh a, những lời kia của ngươi, chờ xem xong bệnh rồi nói cũng không muộn a.”
Đều cảm thấy một khi xuống dưới thì không còn cơ hội nhìn thấy cung chủ!!! Cố Hiểu Đao liều mạng lắc đầu: “Đột nhiên ta phát hiện cuộc sống này kỳ thật rất tốt đẹp, phải quý trọng hiện tại, triển vọng tương lai, độc này ta không giải nữa.”
“Sư huynh không giải độc, sao còn triển vọng tương lai? Đừng tùy hứng, đi thôi.” Tiểu sư đệ nâng Cố Hiểu Đao, để hắn tiếp tục đi xuống dưới.
Cố Hiểu Đao tỏ vẻ không phối hợp, liều mạng đem trọng tâm dời ra phía sau, hô lớn: “Cung -- “
Tiểu sư đệ nhẹ nhàng điểm lên cổ hắn một cái, chữ 'Chủ' kia tự nhiên liền nghẹn ở trong cổ họng.
Cố Hiểu Đao: “!!!” Cư nhiên điểm á huyệt ta, thiếu niên bỉ ổi này!
Tiểu sư đệ cười hì hì nói: “Đừng hô, giọng tráng hán của ngươi rất khó nghe.”
Đậu má, ngươi nói trắng trợn ra như vậy thật sự tốt hả? Ngươi vẫn là tiểu sư đệ chín trăm chín mươi tám ngây thơ hồn nhiên đáng yêu mê người sao? Bị đen rất nhanh đó!
Tiểu sư đệ nửa tha nửa kéo hắn đến mật thất, Cố Hiểu Đao chỉ nghe được một trận âm thanh phiến đá di động, trong lòng kêu to không ổn, này thật sự là trốn không thoát rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cung-chu/2187717/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.