Gần tới hừng đông Cố Hiểu Đao mới có thể chợp mắt, câu nói sau cùng trước khi ngủ mê man là: “Nói tốt là có bệnh không tiện nói ra đâu...”
Sắc mặt cung chủ tối sầm, đem Cố Hiểu Đao đang rụt ở trong chăn đưa lưng về phía hắn mà ngủ trở mình lại.
Cố Hiểu Đao mơ hồ tỉnh lại, ánh mắt sưng vù khóc không được đành phải khàn giọng nói, “Còn nhiều thời gian, phải duy trì lâu dài con đường phát triển...” Nếu có thể, hắn nguyện ý cho cung chủ đâm cái đầu, chỉ cần đừng mỗi một lần đổi một tư thế khác là được.
Cung chủ ôm hắn vào trong ngực, giận dữ nói: “Ngươi ngủ đi.”
Cố Hiểu Đao rốt cuộc kiên trì không nổi, ngủ thật say.
Tỉnh lại là lúc trời đã sáng trưng, ánh nắng chói mắt.
Cố Hiểu Đao vừa đói vừa khát, cổ họng giống như bị lửa thiêu cháy, khó chịu nhất chính là... không đề cập tới cũng được.
Mấu chốt là trong phòng thế nhưng không có người.
Đồ tra nam, ăn xong sạch sẽ liền biến mất, uổng công lúc trước hắn cho rằng cung chủ là một đóa tuyết liên thánh khiết trên Thiên Sơn.
Cố Hiểu Đao lặng lẽ xốc chăn lên, cúi đầu nhìn nhìn dấu vết trên người, nhất thời nụ cười cứng đờ trên mặt.
Tùy ý khoác một cái áo, Cố Hiểu Đao nghiêng ngả lảo đảo bước đến ấm trà trên bàn, đổ nửa ngày mới phát hiện bên trong thế nhưng không có nước.
Không có nước thì để làm gì! Cố Hiểu Đao ném ấm trà xuống đất, nghiêng ngả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cung-chu/2187697/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.