Vài ngày kế tiếp, Cố Hiểu Đao đều trải qua có chút hoảng hốt.
Gì mà có thể ngủ đến khi tự động tỉnh, bỗng nhiên được ăn ngon, vẻ mặt cung chủ ôn hoà không đánh không mắng không uy hiếp, đây đều là nguyện vọng lớn nhất sau khi hắn đến thế giới này, không nghĩ tới cuộc sống bổ não cư nhiên trở thành sự thật, giờ phút này tâm tình của hắn vui vẻ mang theo chút sợ hãi, trong sợ hãi lại mang theo một tia nghi hoặc.
-- heo trước khi chết đều là cho ăn uống vô ưu vô lự, chờ đến khi lớn lên thì sẽ bị kéo đi đồ tể.
Cố Hiểu Đao run rẩy, ý niệm chạy trốn trong đầu càng mãnh liệt hơn.
Cung chủ thấy hắn đang ăn cơm đột nhiên ánh mắt dại ra, có khi buồn rầu lại có khi cười ngây ngô, đôi mi dài không khỏi nhíu: lại phát bệnh? Vội vàng kêu: “Triển Chiêu?”
Cố Hiểu Đao đang đắm chìm ở trong thế giới của mình, mơ hồ nghe được cung chủ hô một câu gì đó, mờ mịt ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Cung chủ bất mãn nói: “Ngươi là ngẩn người hay là phát bệnh?”
Cố Hiểu Đao cuối cùng phục hồi lại tinh thần, ăn được hai muỗng cơm, rầu rĩ nói: “Cung chủ ngươi là muốn ta làm chuyện gì đúng không? Nếu không ngươi cứ việc nói thẳng đi...” Mợ nó, đừng có mà nước ấm nấu ếch, thống khoái một chút không tốt sao!!!
Cung chủ mỉm cười: “Ngươi có thể làm cái gì?”
Đây là giọng điệu gì a! Xem thường người khác đúng không? Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cung-chu/2187683/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.