Diễm Cô lệnh những người đó dọn dẹp xong tàn tích, rồi một lần nữa dâng đồ ăn lên, còn ôm lấy tiểu Hoàng tắm rửa xong.
Tiểu Hoàng vừa thấy cung chủ liền liều mạng lắc đuôi, ánh mắt ngập nước nhìn cung chủ, bộ dạng muốn nhào lên nhưng không dám.
Nhìn bộ dạng hoảng sợ của ngươi kìa! Cố Hiểu Đao huýt sáo nhìn nó, không nghĩ tới tiểu Hoàng hoàn toàn không để ý tới hắn, nhìn cũng không liếc nhìn hắn một cái.
Đệch mợ, rõ ràng là chúng ta quen biết trước! Hơn nữa một đường này ta còn ôm ngươi! Ngươi là con chó bị thiến!
Cung chủ buồn cười mắt nhìn Cố Hiểu Đao hờn dỗi, vươn tay đặt tiểu Hoàng ở trên đầu gối, nói: “Ăn cơm.”
Chu Tước không ở đây, lần này chỉ có năm món một canh.
Cố Hiểu Đao nhìn thoáng qua đã muốn lệ rơi đầy mặt, có trứng luộc có gà quay có rau dưa có thịt, lần này rốt cục có thể ăn một bữa thật ngon!
Sợ sẽ phát sinh biến động, Cố Hiểu Đao nâng bát lên liền ăn, ước chừng ăn năm chén cơm mới ngừng tay, thỏa mãn tựa vào trên ghế.
Thật sự là no chết cũng đáng!
Cung chủ cơ hồ chưa ăn vài miếng, vuốt ve tiểu Hoàng, cười nhìn Cố Hiểu Đao: “Ăn ngon không?”
Cố Hiểu Đao gật đầu: “Ngon.”
“Còn muốn trốn không?”
“Hả?” Xong đời! Tại sao lại nhớ tới vấn đề này?
Cố Hiểu Đao nói: “Cung chủ, ngươi hãy nghe ta nói...”
Cung chủ một tay ôm tiểu Hoàng đứng dậy.
Lần này thật sự muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cung-chu/2187679/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.