【 Vũ công công nói đùa, thứ ấy khi ngài không cần thì cắt nó đi, giờ bảo mọc là mọc được sao?】
“Không sao.” Vũ Hóa Điền nói, nhưng giọng điệu không hề thành ý. Cô nhìn một cái đã biết trong lòng hắn có chút không dễ chịu. Chỉ nghe hắn lại nói tiếp: “Xem ra thần y cũng là người thẳng thắn, ta cũng không quanh co với cô nữa. Ta lần này không ngại vạn dặm xa xôi tới đây là vì cầu y.” Nói xong, hắn liền liếc mắt nhìn cô.
“Vũ công công có chỗ nào không khỏe sao?” Cô hỏi. Vũ Hóa Điền không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn hướng bé củ cải rời đi, cô hiểu ý đáp: “Thằng nhóc kia đã bị ta đưa ra ngoài rồi, công công có thể yên tâm nói.”
“Quả nhiên là có mắt nhìn.” Vũ Hóa Điền tiếp tục nghĩ một đằng nói một nẻo khen cô, khóe mắt cô giật giật. Không muốn khen thì đừng khen, đỡ cho cả người nói và người nghe đều bực mình. Vũ Hóa Điền không thèm để ý đến sắc mặt của cô, tiếp tục nói: “Ta lần này tới mong có được… ‘Ngọc hành trùng sinh thuật’.” Nói đến đây, hắn móc khăn tay lau khóe miệng, dường như là để che dấu vẻ mất tự nhiên của mình. Vốn là một hành động có chút nữ tính hóa, nhưng Vũ Hóa Điền làm chỉ khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Cái gì, cái gì thuật cơ?” Cô không kịp phản ứng, lại hỏi.
Lúc này trên mặt Vũ Hóa Điền đã có chút tức giận, hắn lập tức nheo mắt lại để che dấu sát khí trong lòng, nhắc lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cong-cong/82077/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.