Vũ Hóa Điền thấy Tố Tuệ Dung đi vào, hỏi: “Tra được chưa?”
Tố Tuệ Dung nói: “Bẩm Đốc chúa, đã hỏi tất cả đại phu trong thành, không ai biết bức vẽ huyệt vị Đốc chủ đưa xuất phát từ đâu, chỉ nói từ huyệt vị xem ra có tác dụng trợ sản, còn sau khi dùng sản phụ sẽ như thế nào những đại phu kia cũng không dám khẳng định.”
Vũ Hóa Điền nghe sau trầm ngâm một lát mới nói: “Ta biết rồi, đi xuống đi.”
Tố Tuệ Dung dừng một chút nhưng không đi, chỉ nói: “Đốc chủ đã hai ngày không chợp mắt rồi, ngài đi nghỉ một lát đi, để nô tỳ chăm sóc phu nhân.”
Vũ Hóa Điền không nói gì, chỉ xua tay, ra hiệu cho Tố Tuệ Dung đi ra ngoài, Tố Tuệ Dung thấy thế cũng đành phải lui ra ngoài.
Cô bay tới đối diện Vũ Hóa Điền, quan sát khuôn mặt hắn.
Khó trách tiều tụy thành như vậy, thì ra đã không ngủ hai ngày rồi. Sau khi bay vài vòng trong phòng cô lại cảm thấy chán, không biết nhiệm vụ ẩn hệ thống nói là gì, tóm lại cô không muốn cứ tiếp tục buồn chán thế này nữa, thế là cô bay sang phòng bên nhìn bọn trẻ. Không giống Vũ Hóa Điền nhìn lâu sẽ thấy chán, bọn trẻ đáng yêu đến mức cô nhìn bao lâu cũng không đủ, cho dù bọn chúng vẫn chỉ luôn ngủ mà thôi. Nếu có thể nhìn thấy bọn trẻ trong lúc ngủ mơ đột nhiên nhúc nhích, cô có thể vui sướng rất lâu.
Là một linh hồn nên cô cũng không thấy buồn ngủ, cứ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cong-cong/3270137/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.