【Thân phận của Vũ Hóa Điền lần này là một vị phú thương đưa phu nhân đi an thai.】
Cô cúi đầu nghịch chén trà, không biết nên nói sao, muốn nói: ‘Thiện ác có báo, thiên đạo luân hồi.’ Nhưng nếu cô thực sự nói ra nhất định Vũ Hóa Điền sẽ phát cuồng đập chết cô. Vũ Hóa Điền cũng không nói gì, dường như đang suy nghĩ chuyện của hắn.
Cô đứng dậy đi đến trước bàn Vũ Hóa Điền, phát hiện hắn đang đọc một quyển trong trong số truyện cô mang đến. Nội dung là một đạo trưởng trong quan lấy danh nghĩa chữa vô sinh cho phụ nữ để lừa đảo cưỡng bức, thế mà người trong thôn lại còn rất tin tưởng hắn, tặng rất nhiều vàng bạc. Vũ Hóa Điền mới đọc được một nửa, sách để úp trên bàn.
Cô cầm lên định xem hắn đã đọc đến đoạn nào lại bị Vũ Hóa Điền đi tới cướp mất, nghiêm mặt nói: “Đã có thai rồi, đọc ít loại sách này thôi.”
Kỳ thực cái này không thể trách cô, truyện thời đại này vốn ít, đa phần đều là du ký kỳ ảo, còn là văn cổ, cô đọc rất vất vả. Nhưng loại sách đồi trụy này vì phù hợp với trình độ học vấn của đại đa số dân chúng nên đều là câu từ phổ thông dễ hiểu, nội dung sinh động dễ hiểu, miễn cưỡng trở thành một thú vui giết thời gian.
Không được đọc truyện giải trí nữa, cô đành đi dạo xung quanh, lên boong tàu ngắm cảnh hai bên bờ sông, chiêm ngưỡng kênh Kinh – Hàng trong truyền thuyết. Bên ngoài gió lớn, Vũ Hóa Điền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cong-cong/3270130/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.