【Nhưng như vậy thì không thú vị chút nào, không biết đau, không biết kêu khóc cầu xin. Thần y cũng thấy không thú vị đúng không?】
Vũ Hóa Điền về rất muộn, cô căng thẳng nhìn chiếc vòng cổ trên giường, sợ hắn lại xích cô lại.
Vũ Hóa Điền ngồi bên bàn, nói với cô: “Hầu hạ kiểu gì vậy? Không có mắt à.”
Cô ngoan ngoãn đi rót nước, trong lòng thầm nghĩ không biết là ai lại chọc giận hắn, đồng thời lại nghĩ liệu mình có nên hỏi hắn vấn đề đi hay ở không? Cô không biết hắn giả ngu hay thực sự không hiểu cái gì là thả cô. Cô đang rối rắm Vũ Hóa Điền lại chủ động nhắc tới chuyện này. Hắn uống một ngụm trà, nói: “Ta biết thần y muốn nói gì. Cô cho rằng người như thế nào mới có thể giữ bí mật?” Nói xong hắn dùng đôi mắt phượng xinh đẹp kia liếc cô một cái.
“Người chết.” Cô thành thật trả lời.
Vũ Hóa Điền nở nụ cười,vừa quyến rũ vừa cuồng vọng, nói: “Ta sao nỡ để thần y chết chứ? Thần y có biết người thực vật không? Tuy còn sống nhưng chỉ hơn người chết là còn sót một hơi thôi. Nhưng có một ưu điểm đó là nghe lời. Chỉ biết nằm im để người ta muốn làm gì thì làm, không một câu oán hận.” Vũ Hóa Điền vừa lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, tiếp tục nói: “Nhưng như vậy thì không thú vị chút nào, không biết đau, không biết kêu khóc cầu xin. Thần y cũng thấy không thú vị đúng không?”
Cô vội gật đầu, nói: “Quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cong-cong/3270123/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.