【 Chỉ thấy Vũ Hóa Điền cầm một sợi dây thừng màu đỏ rất dài, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm chẳng lành.】
“Không, không, không, không dám làm phiền đại nhân. Để ta tự làm.” Cô chột dạ dịch ra sau nửa bước, nhìn xung quanh, xác định không có người mới chậm chạp cởi dây lưng. Cô liếc ngang liếc dọc, cười lấy lòng, hỏi: “Gần đây ngài tiến triển thế nào? Dùng được không?”
Vũ Hóa Điền nhìn cô một cái, thản nhiên nói:”Lãng phí thời gian thôi.”
Nghe hắn nói như thế, thần kinh căng thẳng của cô cũng đỡ phần nào. Nhưng nghĩ lại, dù hắn không dùng cái thứ kia thì vẫn có rất nhiều cách để tra tấn cô, cô bỗng thấy bi thương khôn xiết.
Cô còn đang cảm khái, lại nghe Vũ Hóa Điền không vui, nói: “Nhanh tay lên.”
Cô sợ tới mức run bắn lên, vội vàng cởi áo khoác, chỉ để lại áo trong màu trắng.
Vũ Hóa Điền lại nói: “Cởi hết.”
Cô đáng thương nhìn hắn, hắn không thèm để ý. Cô đành phải tự an ủi mình: ‘Dù sao hắn cũng nhìn thấy hết rồi, cởi thì cởi.’ Cô cởi áo trong, cả người chỉ còn lại cái yếm màu đỏ.
Vũ Hóa Điền chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi lên. Cô ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống.
Chỉ thấy Vũ Hóa Điền cầm một sợi dây thừng màu đỏ rất dài, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Vũ Hóa Điền nhanh như chớp trói lưng cô vào lưng ghế, tay nghề nhìn một phát là biết đã luyện tập, buộc cực kỳ đáng khinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cong-cong/3270118/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.