Vũ Hóa Điền ngồi ở bên uống trà, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô mặc quần áo, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì. Cô rất muốn rút cái bút lông phía dưới ra chọc vào mặt Vũ Hóa Điền nhưng cô không dám, lúc đó chỉ sợ chưa chọc tới hắn hắn đã tới tra tấn cô rồi. Cô quay đầu nhìn Vũ Hóa Điền, ánh mắt chuyển xuống phía dưới của hắn, thầm nghĩ: Nhanh chóng chữa cho hắn đi, có vũ khí tốt xấu gì cũng sẽ không dùng đồ linh tinh tra tấn cô nữa.
Cô khó khăn lết ra tới cửa, vốn định tìm một chỗ không người thì lấy chiếc bút lông kia ra, nhưng ai biết Vũ Hóa Điền lại tự mình hộ tống cô về phòng. Cô quả thật ‘được sủng mà sợ’. Không dễ gì mới về được tới phòng, Vũ Hóa Điền cũng vô liêm sỉ đi vào theo. Cô chẳng quan tâm tới chuyện hắn cũng đang ở trong phòng, vội vàng lấy chiếc bút lông đã tra tấn mình nãy giờ ra ném xuống đất. Rồi mới lấy thuốc mỡ, cẩn thận thoa lên.
Chờ cô bôi thuốc xong, hắn còn chưa đi! Cô dứt khoát mời hắn, nói: “Nếu đã đến đây thì chúng ta bắt đầu đợt trị liệu thứ hai đi, ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta dùng châm cứu là chính, uống thuốc là phụ, có thể phối hợp mát xa, dưỡng tinh khí bổ thần hình, mục đích là bổ thận tráng dương. Đương nhiên, trong lúc trị liệu cũng phải chú ý ẩm thực, ăn nhiều đồ bổ thận tráng dương. Đại nhân cảm thấy thế nào?”
Vũ Hóa Điền buông chén trà của hắn xuống, nhàn nhạt lên tiếng.
Cô xoa tay, hỏi: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé?” Thấy Vũ Hóa Điền gật đầu, cô liền bảo hắn nằm lên giường cô. “Lát nữa nếu có chỗ nào đắc tội xin đại nhân thông cảm, dù sao chỗ đó cũng khá bí mật.” Nói xong, cô cởi quần hắn, lấy thước dây đo quần áo ra đo.
Mặt Vũ Hóa Điền lập tức đen sì, dùng giọng nói như đến từ địa ngục nói: “Có tin ta lột da cô không.”
“Ngài đừng nóng giận, ta phải ghi lại kích thước, sau này còn có cái mà so sánh, có so sánh mới biết phương án trị liệu có tác dụng hay không, như vậy mới có thể cải thiện. Ta không phải vừa nói sao, xin ngài thông cảm, thông cảm.” Cô nhìn thước, thở dài: “Chỉ có hai phân rưỡi thôi à.” Cô đi đến bên bàn cầm bút lên ghi.
Thời gian: Ngày đầu tiên
Chiều dài: Hai phân rưỡi
Dừng một chút, cô hỏi: “Hay là, chúng ta đo đường kính nhé? Ta cảm thấy kích thước cũng rất quan trọng…” Còn chưa dứt lời, tất cả bàn ghế trong phòng đều nát bét, cô đứng sững sờ giữa một đống mảnh gỗ vụn, trong tay còn cầm một cây bút lông. Cô cứng ngắc quay đầu sang liếc nhìn Vũ Hóa Điền, chỉ thấy hắn nằm ở trên giường như không có chuyện gì xảy ra. Nghĩ nghĩ, cô vẫn ngồi xuống, trải tờ giấy kia ra đất, tiếp tục ghi:
Đường kính: Tầm ngón út
Nhỏ thật đấy! Trong lòng cô cảm thán. Viết xong cô thổi khô mực, cẩn thận gấp lại nhét vào trong lòng. Cô lấy ra một bộ ngân châm, đi đến bên giường nói với Vũ Hóa Điền: “Bắt đầu châm cứu nhé, có thể sẽ hơi đau, nhưng chút đau đớn ấy đối với đại nhân chắc không là gì. Sau này mỗi ngày sáng tối châm cứu một lần, thuốc một ngày ba lượt.”
Đầu tiên là đâm vào huyệt vị sau lưng, sau năm phút rút ra đâm huyệt vị đằng trước. Cô nhắm mắt lại, bản vẽ châm cứu huyệt vị hiện ra rõ ràng trước mắt. Cô đâm từng châm từng châm, vừa dứt khoát vừa thẳng tay. Đâm xong, trên người Vũ Hóa Điền đã đẫm mồ hôi. Cô không cho hắn ra gió, nhốt trong phòng đến khi mồ hôi khô mới cho hắn ra ngoài.
Cô nghĩ loại phát triển này sẽ rất chậm chạp, để có thể nhìn ra hiệu quả một cách rõ ràng, cô cố ý nhịn một tháng mới đi đo thứ đó của Vũ Hóa Điền. Đặt thước đo lên cái thứ mềm nhũn ấy, cô lại phát hiện nó không có chút tiến bộ nào, cô không khỏi có chút thất vọng thở dài. Cô ngẩng đầu lên nói với Vũ Hóa Điền: “Còn chưa nhìn ra, chúng ta chờ qua mấy ngày nữa xem.”
Cô cho là mình sẽ lại bị Vũ Hóa Điền uy hiếp, kết quả hắn chỉ “Ừ” một tiếng, rồi lại vội vàng đi mất. Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bận rộn, bận mấy cái kế hoạch không thể để người khác biết của hắn.
Hai tháng, bốn tháng, sáu tháng trôi qua rồi, chiều cao của gậy thịt – kun vẫn không thấy phát triển, trong lòng cô càng sốt ruột. Vũ Hóa Điền mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng hắn gần đây không tốt, mặt nặng mày nhẹ như người ta nợ hắn mấy trăm vạn lượng vàng vậy. Cô có thể thề với trời mỗi một bước đều không sai, hoàn toàn dựa theo bản bí tịch này, thứ quan trọng như thế cô tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm.
Cho Vũ Hóa Điền uống thuốc bổ nhiều đến mức hắn không ăn cơm cũng sẽ không cảm thấy đói. Bây giờ Đốc chủ đại nhân bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng sẽ phun máu mũi, không tiết hỏa được khiến tâm tình hắn cực kỳ khó chịu. Hiện giờ chỉ cần gặp hắn hai chân cô sẽ nhũn ra, sợ hắn lôi cô ra chuốc giận. Mỗi ngày xuất hiện trước mặt hắn cô đều thở nhẹ, cố gắng giảm sự hiện hữu của mình xuống thấp nhất, tốt nhất là trở thành không khí mới an toàn. Cứ tiếp tục thế này không ngoại trừ khả năng ngày nào đó hắn nhịn không nổi lôi cô ra chém thành tám miếng cho hả giận, nhưng cô càng sợ hắn không giết cô, mà khiến cô muốn sống không được. Nghĩ tới đây, cô liền lỡ tay bẻ gãy một củ nhân sâm to bằng ba ngón tay.
“Củ nhân sâm này giá trị thiên kim đấy.” Giọng nói lạnh lẽo của Vũ Hóa Điền vang lên phía sau.
Trong lòng cô chợt lạnh, thật sự là sợ cái gì cái ấy đến, cô đã cẩn thận như thế rồi, mỗi ngày nhìn thấy hắn cũng không dám ngẩng đầu, hắn nói gì nghe nấy, hiện giờ hắn đã chủ động tới bới lỗi rồi! Đừng thế chứ! Trong lòng cô hốt hoảng, mặt ngoài lại chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh nói: “Bẻ rồi cắt miếng, tất cả thuốc đại nhân uống đều có miếng nhân sâm mà.” Cô không dám ngẩng đầu, sợ hắn lại phát biểu bài ca “Cô đắc ý”. Nói tới vấn đề này cô rất buồn bực, cô biểu hiện rõ ràng thế sao sao? Huống hồ cô cũng không phải lúc nào cũng đắc ý.
“Sợ rồi hả?” Hắn nâng cằm cô, cô không dám nhìn hắn, vội vàng rũ mắt xuống nhìn cổ áo hắn. Vũ Hóa Điền rất hài lòng với trạng thái hiện giờ của cô, nói: “Biết sợ là tốt.” Dừng một chút lại nói: “Đáng tiếc không thú vị như trước kia nữa.”
Cô nghẹn một hơi ở ngực thở ra không được nuốt xuống không xong, cô hít thở sâu hai lần mới điều chỉnh được cảm xúc. Cô ngước mắt lên nhìn Vũ Hóa Điền, rồi mới nhoẻn miệng cười, nói: “Đại nhân, ngài chảy máu mũi kìa.” Nói xong, móc khăn tay từ trong lòng ra đưa cho Vũ Hóa Điền.
Thích sạch sẽ như Vũ Hóa Điền đương nhiên sẽ không dùng khăn cô đưa, hắn hung dữ lườm cô, rồi mới lấy khăn tay ra bịt mũi, ngẩng đầu lên. Tùy tùng đi theo phía xa đã sớm quen với hành động này, bình tĩnh đi tới, một tiểu thái giám quỳ xuống để Vũ Hóa Điền ngồi lên, một người thì cầm túi chườm nước đá, dâng khăn tay. Những lúc như thế này đương nhiên không cần cô ở đây chướng mắt, thế là cô yên lặng lùi ra khỏi đám người, trong lòng mừng thầm.
Cô đang vui sướng, thì nghe Vũ Hóa Điền lạnh lùng nói: “Thần y có phải là có chút đắc ý rồi không.”
Cô sợ hết hồn, vội nhìn về phía hắn, lại phát hiện hắn đưa lưng về phía cô. Người này có mắt sau lưng sao? Cô vội khẩn khoản nói: “Ta đang thay đại nhân lo lắng, sao lại đắc ý chứ?”
Vũ Hóa Điền “Hừ” một tiếng, thế mà lại không làm khó dễ cô nữa. Thần kinh đang căng thẳng của cô lúc này mới thả lỏng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]