【 “Đau… Cầu xin ngài đừng như vậy… Ta chưa làm sai cái gì mà… A… Đau… Đừng…”】
Vũ Hóa Điền nhìn cô, gằn từng chữ: “Nhớ rõ những gì ta từng nói không? Ta ghét dáng vẻ đắc ý này của cô.” Hắn lắc đầu, nói tiếp: “Nhìn đôi mắt này xem, không hề biết nói dối, ta có thể nhìn thấy đắc ý dưới đáy lòng cô. Ta nói đúng không, thần y?”
Khuôn mặt tiểu thái giám chết lúc trước lập tức hiện lên trong đầu, cô do dự trong giây lát, không biết có nên thừa nhận hay không. Nhưng miệng của cô lại nhanh hơn đầu óc, lập tức chối: “Ta không đắc ý, chuyện này không đáng để ta đắc ý. Ta cảm thấy may mắn là mình không chết đói ở trong phòng tối kia thôi. Đại nhân đã cứu mạng ta, ta cảm kích còn không kịp.”
“Chậc chậc, thần y đúng là nói khéo như rót mật.” Vũ Hóa Điền kéo cổ của cô bắt cô đứng lên, hắn đi một bước về phía trước, cô liền lùi một bước về phía sau, sau eo lại chạm phải bàn. Vũ Hóa Điền nói: “Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đối với loại người thích nói dối hơn nữa còn tự cho là thông minh nhất định không thể nương tay. Cô thấy đúng không, thần y?”
Cô không biết hắn muốn làm cái gì, trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn của hắn. Vũ Hóa Điền nhẹ nhàng nhướng mày một chút, mặt không cảm xúc bắt đầu xé quần áo cô. Cô giãy dụa ngăn cản hắn, nhưng chút sức lực của cô trước mặt một cao thủ võ lâm quả thực không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cong-cong/3270106/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.