Vũ Hóa Điền ngẩng đầu nhìn cô, rồi mới dùng đôi đũa trong tay chỉ vào góc tường, nói: “Nếu không xứng ăn cơm cùng ta, vậy thì bưng bát qua bên kia ăn đi.”】
Thuyền vẫn đi về hướng tây bắc, sau khi rời thuyền thì đi ngựa, tiếp tục đi thẳng về hướng tây chính là Long Môn rồi. Cô ngồi trên lưng ngựa lắc lư đi trên cát, rất cố gắng mới có thể miễn cưỡng ngồi vững. Vũ Hóa Điền vốn không thông cảm cho người mới học như cô, tốc độ của đoàn không giảm chút nào. Phải biết rằng từ giây phút xuống thuyền cô mới bắt đầu học cưỡi ngựa đấy nhé!
Trên đường đi không biết là Vũ Hóa Điền đột nhiên nổi lòng tốt hay có chuyện quan trọng cần dặn dò, đột nhiên đưa tay ra hiệu giảm bớt tốc độ. Tốc độ đoàn ngựa gần như chậm lại ngay lập tức, đương nhiên trong đó không bao gồm cô, cô vốn không biết làm thế nào để con ngựa kia nghe theo khống chế của mình. Hai tay cô nắm chặt dây cương, con ngựa kia vẫn dùng tốc độ vốn có đi như chạy về phía trước, đã sắp vượt qua cả đội ngũ rồi. Cô ngồi trên ngựa sợ hãi hét lên: “Kéo ta! Kéo ta một cái! Vị ấy hảo hán kia làm ơn kéo ta một cái!”
Khi ngựa của cô chạy qua bên cạnh Vũ Hóa Điền thì hắn tự tay giúp cô ghìm cương lại. Ngựa bỗng dưng đứng lại, cô mất thăng bằng dúi về sau suýt nữa ngã xuống ngựa. Chờ cô lấy lại thăng bằng liền nói: “Đa tạ đại nhân trượng nghĩa cứu giúp.” Trên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cong-cong/3270095/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.