Lời của Chu Hà Quang chẳng khác gì tiếng sấm sét kinh hoàng, bà Chu Xuân Mai hét lên:
- Hà Quang!
Ông ta quay đầu lại nhìn bà, những tia máu đỏ vằn cả mắt.
- Nếu đã làm thì sợ gì không dám nhận? Không phải chị nghe nói anh rể yêu quý của tôi sắp gọi đứa con trai đang lưu lạc bên ngoài trở về nên nổi sát tâm sao? Là con người thì đều ích kỷ, tôi cũng đâu thể để công sức cố gắng bao nhiêu năm của mình trở thành người khác. May áo cưới cho người, cuộc đời này Chu Hà Quang tôi chỉ làm một lần rồi sẽ không bao giờ có lần thứ hai đâu.
Ông ta nhìn Chu Xuân Mai, cất giọng châm chọc.
- Năm xưa chị buộc tôi buông tay không theo đuổi Mỹ Quyên, nhường cho Hàn Lập. Chẳng phải là liệu định chủ tịch Hàn sẽ không bao giờ chấp nhận một cô gái bình dân trở thành con dâu trưởng của nhà họ Hàn sao? Chẳng phải là chị đã suy tính kỹ lưỡng, đắn đo tính cách cương liệt của đứa con trai riêng của chồng mình, biết Hàn Lập có thể vì cô ấy mà buông tha cho vị trí kế nhiệm tập đoàn Lập Hằng sao?
- Tôi làm tất cả đều là vì cậu!
Chu Hà Quang bật cười mỉa mai.
- Ha, vì tôi? Chị đừng có tô vẽ cho cái dã tâm của chị nữa, mẹ của tôi à! Chị chẳng qua chỉ muốn đẩy Hàn Lập đi để dọn đường cho thằng con bất tài vô dụng của mình mà thôi. Rất tiếc, chị cũng không nhìn xem rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nguoi-vo-co-chong-7-nam-ngua/2500026/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.