Máu vẫn rịn ra từ vết thương, Cố Đình Lập nhịn không được nhăn mày, cảm thấy trong đầu có cảm giác ong ong, lại như có một tiếng chuông ngân vang kéo theo cơn choáng váng.
Tiếng khóc của Hàn Lâm kéo anh về thực tại. Cô ấy đang ngồi bệt xuống sàn nhà bẩn thỉu mà ôm lấy anh, nước mắt rơi ướt cả cổ áo anh rồi.
Đôi tay cô ấy run rẩy, bối rối lướt trên mặt anh nhưng không dám chạm vào vì sợ anh đau, chỉ ôm lấy đầu anh tựa trên chân cô, gọi khẽ liên tục:
- Đình Lập! Mở mắt ra nhìn em đi, anh đừng ngủ!
Anh nuốt nước miếng, mở miệng một cách khó nhọc:
- Đừng... khóc. Khi em...khóc, nhìn... ngốc lắm.
Nghe xong câu ấy, nước mắt cô càng chảy nhanh hơn. Chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của cô mà Cố Đình Lập không màng tới sự trả đũa điên cuồng của Chu Hà Quang, tự mình mạo hiểm tiến về phía trước.
- Anh mới ngốc! Nhìn thấy người ta có súng mà còn đưa thân ra, thật ngốc nghếch.
- Anh... sợ mất... em. Em... còn chưa... cho anh... danh... phận.
Hai chữ cuối, dù đang rất đau nhưng anh nói rất rõ ràng, rành mạch. Sếp Tần đang bế cơ thể rã rượi của Sở Nhiên cũng nhịn không được nhìn người đàn ông cố chấp kia một cái. Khi yêu thì đàn ông thông minh cách mấy cũng cư xử ấu trĩ như thế sao?
Hàn Lâm nức nở ôm lấy Cố Đình Lập, khóc không thành tiếng:
- Chỉ cần anh khỏe mạnh không sao, bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nguoi-vo-co-chong-7-nam-ngua/2499997/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.