Anh... không nhận ra em sao?
Sắc mặt Hàn Lâm trắng bệch trong phút chốc, cổ họng nghen lại một lúc lâu mới tìm lại được tiếng nói của chính mình, hỏi với vẻ thảng thốt. Cô chăm chú nhìn gương mặt của Cố Đình Lập, không ngoài sự dự liệu của cô, anh lắc đầu:
- Không nhớ!
Không biết từ lúc nào trợ lý Thoại đã chạy đến, trên trán đầy mồ hôi nhễ nhại, gấp gáp muốn phân bua:
- Cô Hàn Lâm, thực ra có việc này, vì sợ ảnh hưởng đến quá trình tĩnh dưỡng của cô, tôi đã không dám nói. Vết thương trên đầu của tổng giám đốc tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng cũng tạo ra tổn thương cho vùng não bên trái của anh ấy. Bác sĩ nói, anh ấy tạm thời có thể mất đi một số ký ức. Vốn tôi còn chần chờ xem trong thời gian này anh ấy có tiến triển gì không thì mới nói với cô. Không ngờ hôm nay tôi tới chậm...
Nhìn màn sương mù giăng trong mắt Hàn Lâm, anh ta thực sự cảm thấy ngại ngùng:
- Xin lỗi cô, cô Hàn Lâm!
Hàn Lâm hít một hơi sâu thật sâu, để giọng của mình không còn nức nở gấp gáp:
- Anh ấy nhớ được những gì và quên những gi? Còn nữa, tại sao lại gọi tôi là "cô Hàn Lâm"?
Thoại Sơn cảm thấy mình thật sự rất khổ sở, anh đâu có biết ông chủ mình sau khi tỉnh dậy lại trở thành con người khó chiều như trước đây nữa rồi. Bởi vậy, anh ta mới lắp ba lắp bắp:
- Nhớ hết tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nguoi-vo-co-chong-7-nam-ngua/2499993/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.