Có lẽ Thiệu Húc Khanh đã chờ Trần Tư Mỹ đã lâu nên vẻ không kiên nhẫn thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt. Trần Tư Mỹ không vội bước tới, chỉ đứng từ xa dùng ánh mắt dửng dưng nhìn anh ta, chân còn dợm bước đi. Thiệu Húc Khanh không còn cách nào khác phải mở cửa xe đến chặn trước mặt cô:
- Dạo này tìm gặp được cô cũng khó khăn phết nhỉ? Gọi điện không nghe máy, đến chỗ làm thì bảo vệ không cho vào cũng không nhắn dùm. Cô đủ lông đủ cánh rồi nên chẳng xem ai ra gì đúng không?
Trần Tư Mỹ cảm thấy muốn bật cười, lại bắt đầu giở giọng kẻ cả quen thuộc với cô đấy à? Cũng không xem bây giờ là ngày tháng năm nào rồi, xem xem người đứng trước mặt anh em bọn họ có còn là con bé gầy gò nhút nhát ngày xưa không?
Cô không quan tâm đến vẻ hùng hổ của anh ta, thản nhiên bảo:
- Có chuyện gì thì nói nhanh lên. Dừng xe chắn đường trước sở cảnh sát, dù cho anh có là cháu trai của tư lệnh khu bốn thì cũng không tránh khỏi bị gọi đi uống trà đâu.
- Mẹ cô bị bệnh, người còn đang ở trong bệnh viện. Cô định đợi bà ấy chết mới trở về gặp đúng không?
Ánh mắt Trần Tư Mỹ gợn sóng, nhưng lại bình lặng trở lại rất nhanh.
- Chẳng phải bà ấy có chồng và các người chăm sóc rồi sao? Tuy tôi là bác sĩ, nhưng không phải loại hành nghề chữa bệnh, tìm tôi cũng vô ích thôi. Vả lại bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nguoi-vo-co-chong-7-nam-ngua/2499972/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.