Giọt nước mắt mang theo vị mặn thấm đến khóe môi đang dán vào nhau của hai người, Trình Nam giật mình rời khỏi miệng cô vội vàng, bối rối dỗ dành:
- Sao thế? Đừng khóc. Anh không có ý định...
- Không... hức... phải tại anh, hức...cũng không phải... như anh nghĩ.
Anh không dỗ dành thì thôi, vừa lên tiếng thì cô đã không kềm được tiếng nức nở, cứ dúi mặt vào ngực anh run run bờ vai.
Trình Nam cảm thấy ngơ ngác, không như anh nghĩ thì vì cớ gì đang yên đang lành lại khóc. Anh lần tay xuống gương mặt cô, nâng cằm cô lên dụ dỗ:
- Anh sẽ không hỏi gì hết, ngoan nào, đừng khóc. Nếu cứ khóc như thế, mặt mũi tèm lem thì em sẽ biến thành cô bé Lọ Lem mất thôi.
- Hức... nhưng mà, hức, Lọ Lem, sẽ, gặp được hoàng tử.
Trình Nam ngẩn người rồi hiểu ra tất cả, không nhịn được nở nụ cười.
- Em nhận ra anh hả, bé khóc nhè?
- Anh mới là đồ khóc nhè, Baloo!
Biệt danh ấy chính là câu trả lời cho điều Trình Nam vẫn nghĩ, Trần Tư Mỹ đích thực là nhóc khóc nhè như anh vẫn nghĩ.
Mười mấy năm trước.
Góc vắng nơi công viên, cậu bé mập mạp chui tọt vào một góc dưới gầm cầu tuột, hé mắt một chút ra nhìn về phía xa. Có hai người trong trang phục bảo vệ lịch sự đang chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm gì đó. Sau khi chạy hai vòng công viên mà không phát hiện được gì, bọn họ đành từ bỏ mà lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nguoi-vo-co-chong-7-nam-ngua/2499963/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.