🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hơn mười dị năng giả được cứu thoáng nhìn nhau, trong mắt đầy kinh ngạc và vui mừng.

Không ngờ Diệp Như Hề lại không lấy đi thứ quý giá nhất như lương thực hay đồ dùng sinh hoạt!

Biến dị thú có thể coi là nguồn dự trữ thực phẩm, m.á.u thịt và tinh hạch của chúng đều là thứ tốt, nhưng nếu không có thuốc giãn cơ hay thuốc gây mê để kiểm soát, chúng khó mà quản lý được, lại chẳng ai đủ khả năng nuôi dưỡng chúng.

Diệp Như Hề muốn mang đi, thì cứ để cô mang đi!

Về phần thiết bị thí nghiệm, chẳng ai trong số họ biết sử dụng. Mà dù có biết đi nữa, những người vừa thoát khỏi cảnh làm vật thí nghiệm như họ vẫn còn rất ghê sợ việc này.

Họ cũng sợ rằng nếu giữ lại, sau này có kẻ không cưỡng được cám dỗ mà sử dụng chúng.

Để Diệp Như Hề mang đi là tốt nhất!

Tóm lại, không ai có ý kiến gì, ngược lại còn cố thuyết phục cô mang theo ít gạo, bột mì, dầu ăn và đồ dùng sinh hoạt.

Thẩm Thanh Húc cười nhạt:

"Không cần đâu, nhà chúng tôi có chút lương thực dự trữ, đủ cho hai anh em ăn trong hai, ba tháng. Mang thêm cũng bất tiện, ăn hết thì tìm tiếp là được."

"Lương thực đủ cho hai người trong ba tháng thực ra cũng không nhiều." Diệp Như Hề bình thản nói. "Ở đây có nhiều vật tư như vậy, nói ra cũng không khiến người khác ganh tị."

Nguồn dự trữ trong viện nghiên cứu đủ cho hơn một trăm người ăn no nửa năm, nếu tiết kiệm thì đủ dùng trong một năm.

Tuy nhiên, nơi này rộng lớn như vậy, sau này số lượng người chắc chắn sẽ tiếp tục tăng lên để có thể bảo vệ được cứ điểm lớn như thế này.

Người đông, tốc độ tiêu hao lương thực cũng sẽ tăng nhanh.

Bất kể thế nào, với số lương thực hiện có, chắc chắn họ có thể cầm cự được trong hai, ba tháng. Và họ cũng không ngốc đến mức thu hút quá nhiều người chỉ để rồi trong vài ngày phá sạch nguồn dự trữ.

Diệp Như Hề nhìn mọi người, giọng lạnh lùng:

"Tôi nói trước điều này. Đây là một nơi trú ẩn rất tốt. Các anh có thể ở lại đây tiếp tục sinh sống, nhưng tuyệt đối không được phép làm những việc bẩn thỉu mà viện nghiên cứu của nhà họ Đoạn từng làm! Nếu không..."

Cô dừng lại, ánh mắt sắc như dao:

"Cứ chuẩn bị tinh thần để tôi và anh trai quay lại, biến nơi này thành biển m.á.u lần nữa!"



Trong số những dị năng giả được cứu, có người muốn trở về nhà, nhưng cũng không chắc nơi đó còn an toàn.

Phần đông lại muốn ở lại đây, hoặc đưa gia đình mình đến sống chung.

Một số người khác thì gia đình đã bị bắt cùng họ, hiện đang ở trong nhóm người bình thường kia.

Những chuyện này, Diệp Như Hề chẳng bận tâm.

Cô chỉ yêu cầu mọi người tránh ra, sau đó bắt đầu thu thập một loạt các thiết bị thí nghiệm trong phòng nghiên cứu ngầm.

Cụ thể cô thu thập thế nào, những người khác không tận mắt thấy, nhưng cũng lờ mờ đoán được đại khái.

Họ nghĩ rằng cặp anh em này có lẽ sở hữu không gian trữ vật đặc biệt, như ngọc bội không gian hoặc dị năng không gian đồ đó.

Tài chi cả hai anh em bọn họ đều không cần đến gạo, dầu hay thực phẩm. Bởi lẽ vật tư họ tích trữ được, chắc chắn không chỉ đủ dùng trong hai, ba tháng như đã nói.

Có lẽ, trong mắt họ, những thiết bị thí nghiệm, thịt biến dị thú và tinh hạch biến dị thú mới là thứ giá trị hơn, mà không gian lại có hạn, không thể chứa quá nhiều đồ.

Diệp Như Hề chẳng buồn quan tâm người khác nghĩ gì.

Diệp Như Hề hiện có mấy con dị thú đã đạt cấp hai, ngay cả Husky và Hổ con cũng sắp tiến hóa, chẳng việc gì phải sợ mấy "gà con cấp một" này đoán được cô có không gian trữ vật.

Huống chi, dị năng không gian trữ vật này, tuy hiếm có nhưng trăm dị năng giả thì cũng có một người sở hữu, chỉ là không gian nhỏ thôi, cũng không phải chỉ mình cô mới có.

Rùa đen và đám con cháu của nó đều bị Diệp Như Hề thu hết vào không gian.

Những thú biến dị khác, loại thú biến dị có lực chiến đấu không cao và linh trí thấp, ví dụ như gà vịt cá tôm các loại, Diệp Như Hề cũng thu hết vào không gian.

Loại thú biến dị hung mãnh, trước đó khi kiềm chế đám dị năng giả bảo vệ của gia tộc Đoạn đã ra không ít sức.

Diệp Như Hề làm theo giao ước, để chúng tự mình rời khỏi hang động từ lối ra. Cô còn đặc biệt phái Hổ con dẫn đường cho chúng.

Một đám thú dữ nơm nớp lo sợ đi theo sau hổ con.

Trước mặt chúa tể muôn loài, ai còn dám hung hăng nữa chứ!

Trước khi để đám thú dữ này rời đi, Diệp Như Hề dặn dò chúng vài câu, ví dụ như không được phép chủ động ra tay g.i.ế.c người, nhất là người thường. Đương nhiên, nếu con người ra tay trước muốn săn g.i.ế.c chúng thì chúng phản kháng cũng không có vấn đề gì.

Dù sao thì mạt thế chính là thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.



Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc rời khỏi phòng thí nghiệm từ đường hầm của căn biệt thự nhỏ nhà họ Đoạn.

Thuận tiện xử lý luôn đám bảo vệ của căn biệt thự nhỏ.

Sau khi đối phương mất đi sức chiến đấu, Diệp Như Hề để Thẩm Thanh Húc dùng dị năng khống chế tinh thần hỏi han một phen, xem bọn họ có tham gia nhiệm vụ bắt người thường, dị năng giả hay không. Có g.i.ế.c người vô tội nào không?

Những kẻ tham gia nhiệm vụ bắt người nhưng chưa g.i.ế.c người thì toàn bộ bị phế bỏ dị năng, để bọn họ biến thành người thường, khỏi dựa vào việc có dị năng mà ức h.i.ế.p kẻ yếu.

Những kẻ đã g.i.ế.c người vô tội thì trên cơ sở phế bỏ dị năng, lại phế thêm một tay một chân.

Như vậy, phần lớn bọn họ sẽ không sống nổi, trước khi c.h.ế.t còn phải nếm trải nỗi đau bị người thường mà bọn họ khinh thường ức hiếp.

Cái này còn khó chịu hơn là g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.

Những kẻ không tham gia nhiệm vụ bắt người… Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu trận một phen thôi.

Ai bảo bọn họ làm việc cho nhà họ Đoạn, hưởng lợi từ nhà họ Đoạn chứ.

Sau khi dọn dẹp hết đám bảo vệ ở khu biệt thự trên mặt đất, cuối cùng, chỉ còn lại mấy người già yếu phụ nữ trẻ em trong ba căn biệt thự chính của nhà họ Đoạn.

Toàn là người thường, người già, hoặc là người già yếu, phụ nữ và trẻ em.

Bất kể bọn họ có làm điều ác hay không, biết bao nhiêu về phòng thí nghiệm ngầm của nhà họ Đoạn, một khi bọn họ không ở lâu trong phòng thí nghiệm ngầm, năng lực bản thân lại có hạn, Diệp Như Hề không thể ra tay với một đám người già yếu phụ nữ trẻ em được.

Còn mười mấy dị năng giả bị phòng thí nghiệm nhà họ Đoạn hãm hại, sau khi được an bài ổn thỏa, có tìm đến đám người già yếu phụ nữ trẻ em nhà họ Đoạn hay không, Diệp Như Hề cũng không quản được.

Cô và Đoạn Minh Hiên có thù sống chết, Đoạn Minh Hiên đã chết, ân oán đã kết thúc.

Nhưng đối với người nhà của Đoạn Minh Hiên, cô không ra tay với bọn họ đã là giới hạn rồi, tuyệt đối không thể nhắc nhở, bảo vệ bọn họ.

Ngày mai, nhà họ Đoạn sẽ phát hiện ra t.h.i t.h.ể của Đoạn Minh Dật và Khương Niệm Vi trong phòng.

Cùng với việc bảo vệ dị năng giả bên ngoài ít đi một nửa, người nhà mãi không trở về.

Những người lanh lợi sẽ thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy trốn.

Có lẽ, ngay cả khi không cần đám dị năng giả trong hang động ra tay, đám bảo vệ dị năng giả nhà họ Đoạn bị anh em Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc đánh cho một trận nhưng không bị thương nặng, sau khi bọn họ hồi phục sẽ đi cướp đoạt vật tư trong biệt thự lớn nhà họ Đoạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.