Tối hôm đó, khi Thẩm Thanh Húc trở về, trên cổ tay anh quấn một con rắn đen nhỏ xíu.
Con rắn đen chỉ to bằng chiếc đũa, cuộn tròn như một chiếc vòng tay. Đầu và đuôi quấn vào nhau, trông ngoan ngoãn và yên tĩnh vô cùng.
Nếu không phải Diệp Như Hề có tinh thần lực nhạy bén, thì cô sẽ không thể phát hiện ra đó là một con rắn.
Diệp Như Hề cảm thấy da đầu tê dại: "Anh, sao anh lại đeo nó lên tay vậy? Có độc không đấy?"
Thẩm Thanh Húc cười nói: “Có độc, nhưng không mạnh, không gây nguy hiểm c.h.ế.t người đâu. Hôm nay, anh tình cờ cứu được nó, Tiểu Hắc tự nguyện đi theo anh.”
Thẩm Thanh Húc không thể giao tiếp trực tiếp với động vật bằng dị năng không chế tinh thần của mình, nhưng anh có thể cảm nhận được cảm xúc và những ý nghĩ mạnh mẽ từ chúng.
Không đợi Diệp Như Hề hỏi thêm, anh tiếp tục giải thích: “Vật nhỏ này không phải muốn trả ơn đâu! Đi theo anh để báo ơn là giả, ham ăn linh quả và linh tuyền của anh mới là thật!”
Hôm nay, Thẩm Thanh Húc đã bắt được khá nhiều rắn độc trong rừng. Tất cả đều được anh nuôi trong một góc riêng biệt trong không gian của mình, được rào bằng lưới sắt rất kĩ càng.
Con rắn đen này đặc biệt thông minh và dính người. Ngoài việc ăn uống thì nó cực kỳ không thích ở trong không gian mà thích ở bên Thẩm Thanh Húc.
Anh cũng mặc kệ nó, coi như có thêm một “vệ sĩ di động” (?).
Nếu gặp kẻ địch quá mạnh, anh có thể ném con rắn nhỏ này ra. Dù nhỏ, nhưng muỗi vẫn là thịt, ít nhất cũng cản đối phương được một hai giây, đúng không?
Với suy nghĩ này, Thẩm Thanh Húc đã ngấm ngầm cho phép con rắn nhỏ này cosplay thành chiếc vòng tay đen theo anh.
May mà Tiểu Hắc không biết được suy nghĩ của Thẩm Thanh Húc, nếu không nó có thể sẽ tức giận mà cắn anh ngay lập tức.
Diệp Như Hề dùng “Ngự Linh Đồ Giám” để tra thông tin về Tiểu Hắc, rồi dùng tinh thần lực để giao tiếp với nó.
Quả thật giống như những gì Thẩm Thanh Húc nói, con rắn đen này đơn giản là vì ham ăn, đó là lý do nó bám lấy anh trai cô không buông.
Dù có tiềm năng rất cao, nhưng rắn con mới chỉ được hai ngày tuổi, còn quá nhỏ. Cơ thể của nó còn chưa phát triển hoàn thiện, cần phải nuôi dưỡng bằng linh tuyền vài ngày nữa mới có thể chính thức thức tỉnh.
Theo những gì "Ngự Linh Đồ Giám" hiển thị, chỉ số đề nghị khế ước của con rắn đen này được đánh giá rất cao, đạt tối đa năm sao. Thật đáng mong đợi.
Nhưng dù nó có tiềm năng lớn đến đâu, Diệp Như Hề cũng không có ý định khế ước. Một phần vì cô khá e dè những sinh vật m.á.u lạnh thân mềm như vậy, không phải sợ lắm, chỉ là không thích.
Vậy cứ giữ nó cho anh cô cũng tốt!
Tiểu Hắc còn quá nhỏ, đến nỗi chưa thể diễn tả rõ ràng được suy nghĩ của mình: “Tiểu Hắc, đảm bảo, không làm đau, mẹ.”
Dưới uy áp tinh thần từ Diệp Như Hề, Tiểu Hắc run rẩy, lắp bắp đưa ra lời hứa.
Tiểu Hắc là tên do Thẩm Thanh Húc đặt.
Còn “mẹ” là do nó tự phong cho Thẩm Thanh Húc. Trong mắt nó, ai cho ăn thì là mẹ.
Ha ha, thật mong chờ phản ứng của anh trai khi Tiểu Hắc chính thức thức tỉnh. Cô có chút không hình dung được, khi Thẩm Thanh Húc có thể hiểu được những gì Tiểu Hắc muốn nói thì anh sẽ như thế nào.
Anh trai cô, một người đàn ông trưởng thành, lại bị một con rắn nhỏ gọi là mẹ! Hahaha!
Sau đó, Thẩm Thanh Húc dẫn cô vào không gian của anh, xem qua mấy chục con rắn độc trong lồng sắt.
Phần lớn trong số đó không có tiềm năng cao như Tiểu Hắc. Chỉ có bốn hoặc năm con khiến "Ngự Linh Đồ Giám" có phản ứng, chỉ số đề nghị khế ước cũng không vượt quá ba sao.
Ở bên những khu vực cách ly khác như nhện, rết, chuột, ... cũng vậy. Rất ít con được "Ngự Linh Đồ Giám" đánh giá cao, nếu có đánh giá thì cũng từ một đến ba sao.
Thẩm Thanh Húc không quan tâm đến điều này, phương châm của anh là lấy số lượng bù chất lượng, “độc bá thiên hạ”.
Dù sao, anh cũng chẳng cần ký khế ước với những thú biến dị đó. Dù chất lượng có thấp một chút cũng không sao, tiêu thụ hết một mẻ thì nuôi thêm một mẻ, không tiếc!
Nếu tìm những con vật quá dễ thương, anh cũng không nỡ dùng chúng làm vật hy sinh.
Đừng nói gì đến tàn nhẫn, tất cả cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi. Những người lương thiện trong thời kỳ tận thế sẽ không sống nổi qua một tháng.
Diệp Như Hề sau khi xem hết khu vực nuôi trong không gian của anh trai, toàn thân nổi hết cả da gà. Cô vội vã ra ngoài và ôm ngay Tuyết Bảo vào lòng để xoa dịu cảm giác khó chịu.
Chú mèo ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay, mặc cho cô vuốt ve. Nó còn vươn người tìm được một tư thế thoải mái rồi nhỏ nhẹ kêu “meo~” một tiếng. Thật đáng yêu!
“Chủ nhân, Meo thật thoải mái. Đúng rồi, đúng rồi, chỗ bên trái gãi mạnh hơn một chút. A~ chính chỗ đó~”
Tuyết Bảo biết chủ nhân mới mang về một chú chó Husky và còn dự định ký khế ước với nó.
Nếu là một con mèo không hiểu chuyện, vào lúc này lẽ ra nên có một trận đại chiến chó mèo hoành tráng.
Nhưng Tuyết Bảo là một chú mèo thông minh và ngoan ngoãn. Nó biết bản thân còn quá nhỏ, mới chỉ hơn một tháng tuổi. Nếu đối đầu trực diện chắc chắn sẽ không đánh bại được con ch.ó lớn sáu tháng tuổi, vậy thì đánh đ.ấ.m làm gì?
Không bằng làm nũng, bán manh để chiếm được lòng yêu thương từ chủ nhân.
Nói cách khác, nó là một con mèo tâm cơ đầy xảo quyệt!
Trong các bộ phim cung đấu, những người sống sót cuối cùng không phải là những người cao lớn mạnh mẽ, mà là những người biết tính toán nhất!
Xem phim truyền hình thực sự đã mở ra một thế giới mới cho mèo.
Diệp Như Hề không biết chú mèo con dễ thương đang nghĩ gì. Cô chỉ đơn giản kể lại cho Thẩm Thanh Húc nghe về buổi nói chuyện giữa cô với Lệ Trường Uyên vào buổi chiều.
Thẩm Thanh Húc đáp: “Cùng hành động với đối phương cũng được, có thể giúp chúng ta tiết kiệm được nhiều thời gian và tránh khỏi rắc rối không cần thiết. Chỉ là trong không gian của anh, hoa quả và rau củ cấp 0.5 đã cạn kiệt. Trong kho chỉ còn lại những thứ cấp 1 anh lấy từ em...”
Diệp Như Hề mỉm cười: “Không sao, trong không gian của em có. Trước đây em đã thu thập các giống cây trồng ở vùng ngoại ô thành phố Z. Và những cây ăn quả đã ra trái mà em đã cấy ghép cũng đã nâng cấp lên cấp 0.5. Lát nữa anh vào tự hái nhé."
Thẩm Thanh Húc gật đầu đồng ý.
Thẩm Thanh Húc: "Được"
...
Tiếp theo, chuyến đi đến châu Á diễn ra khá suôn sẻ.
Chuyến đi đến M quốc tuy gặp phải một vài rắc rối nhỏ, nhưng đối với họ mà nói thì không đáng kể.
Lệ Trường Uyên với mối quan hệ rộng lớn của mình đã thu thập được một lượng lớn xăng dầu. Anh chia cho anh em Diệp Như Hề 200 tấn, còn bản thân anh ta thì tích trữ 400 tấn.
Lệ Trường Uyên và Thẩm Thanh Húc còn mua luôn cả xe chở dầu.
Về nhà, Thẩm Thanh Húc giữ lại vài tấn dùng cho bản thân. Số xăng còn lại đều cất vào không gian của Diệp Như Hề.
Trong lúc giao dịch vũ khí, đối phương có ý định giở trò cướp của, muốn lật kèo. Lệ Trường Uyên buộc phải sử dụng dị năng của mình, một hơi g.i.ế.c sạch mười mấy người.
Thấy Lệ Trường Uyên có thể tự xử lý, Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc chỉ đứng một bên nhìn chứ không ra tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]