Trên thực tế nó chỉ đơn giản là mặc kệ mà thôi, dù sao cuộc sống ngắn ngủi và mệt mỏi như vậy, không rảnh để tâm mấy chuyện không đâu.
“Ê, mày nhìn kìa, chỗ kia có đứa con gái xinh đẹp quá chừng, muốn chạy qua làm quen không?”
“Mày đi đi, tao giúp mày canh chừng.”
“Ngại ngùng cái gì, không phải mày thích kiểu như thế sao?”
Phương Hoa mặt không biểu cảm lướt qua trước mặt bọn họ, ngoại trừ Phương Dung ra, khi đối mặt với người ngoài nó đều lười phản ứng, luôn duy trì tư thế xa cách.
Đặc biệt là những người có tư tưởng không thuần khiết, còn nhận nhầm nó thành giống cái, tuy nói rất nhỏ nhưng thính giác nó nhạy, trong phạm vi 100 mét nghe rõ mà không hề có chút áp lực.
“Đi đi, muốn đuổi theo không?”
“Nói nghe, người ta còn không thèm liếc mắt nhìn chúng ta một cái đó, đuổi theo chi cho xấu hổ.”
“Này, hôm nay mày thi được không?”
“70 điểm, tuyệt vời.”
“Đừng đắc ý sớm, tao với mày không cách nhiều đâu.”
“Làm mười bốn tiếng đồng hồ chỉ kiếm được 100 khối, lão bản Chu Bái Bì.”
(*) Chu Bái Bì: một nhân vật trong tác phẩm văn học, ý chỉ người ác độc chuyên bóc lột người khác.
“Ây, giám đốc Trương, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, đợi lát nữa tôi gọi lại cho ngài sau nhé.”
Âm thanh từ bốn phương tám hướng vọt tới, mẩu chuyện nào cũng có, Phương Hoa không có hứng thú nghe, yên tĩnh tìm một vị trí ngồi xuống.
Buổi sáng xe bay không đông người nên có không ít chỗ trống, nhưng trạm dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-mang-song-cua-nhan-vien-chan-nuoi/445873/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.