Mỗi lần cậu ở chung với Phương Hoa, lúc nào cũng bị hắn làm cho ngu đi. Có đôi khi cậu cảm thấy hắn là đại trí giả ngu*, chính là cái loại cảm giác bất vi sở động, bình tĩnh không thèm để ý đến thiên quân vạn mã của đối phương. *đại trí giả ngu: người thông minh nhưng lại hay giả vờ ngu dốt Có đôi khi lại cảm thấy hắn đơn thuần như một trang giấy trắng, cậu có thể tùy tiện viết viết vẽ vẽ ngay trên đó. Ăn có mỗi một bữa cơm mà cậu cảm thấy rối rắm vạn phần. Cậu bắt đầu không hiểu nổi Phương Hoa rồi. Bình thường hắn không tỏ vẻ hưng phấn như vậy. Có lẽ là sau khi hai người cãi nhau, có một loại cảm giác sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nên Phương Dung rất dễ dàng tha thứ cho hắn. Còn Phương Hoa thì có cảm giác mất đi rồi lại có lại, nên càng quý trọng cậu hơn, sợ cậu lại đi mất. Quấn cậu đòi xem tivi, chơi cờ, tối cũng không cho cậu đi, nhất quyết đòi ngủ cùng cậu. Ngủ ở đây, Phương Dung cảm thấy mất tự nhiên, có quá nhiều máy theo dõi, lúc nào cũng cảm thấy bản thân bị đặt dưới mí mắt người khác, cậu không muốn lắm. Phương Hoa dường như đã sớm quen với việc bị người ta nhìn chăm chú nên không cảm thấy gì, thậm chí còn lộ vẻ rất tự nhiên nằm trên giường mà kéo kéo tay cậu. Lắc qua lắc lại, y như đứa nhỏ muốn đi dạo phố mà làm nũng kéo lấy tay người lớn. Phương Dung không chịu nổi khi nhìn thấy hắn lại làm ra cái hành động không hợp tuổi này, vì thế liền thỏa hiệp. Nhưng cậu không cởϊ qυầи áo, hơn nữa đèn quá sáng, rất khó ngủ. Phương Hoa vẫn theo thường lệ nằm ở trên người cậu giống như trước kia. Kỳ thật, trước kia, quan hệ của hai người rất tốt, Phương Dung luôn nhìn hắn với ánh mắt của người cha nhìn đứa con, hơn nữa còn có một loại cảm giác không có vợ nhưng lại có con. Tuy không phải là cha con thật sự, nhưng cậu luôn tỉ mỉ chăm sóc cho Phương Hoa đến ra hình ra dạng, cho tới giờ vẫn chưa từng để hắn chịu ủy khuất quá lớn. Đương nhiên, lúc hắn còn nhỏ, bởi vì chỉ có thể ở hình thú, nên cậu luôn xem hắn là thú cưng. Loại cảm giác này rất vi diệu, giống như đột nhiên có vướng bận vậy, nhưng sau đó Phương Hoa càng lúc càng giống người, vì thế cậu lại xem hắn như là con cái. Lại sau đó, trong ba năm ngắn ngủi, hắn trở thành thanh thiếu niên, không thể xem hắn là con mình nữa, vì thế Phương Dung xem hắn như là em trai của mình. Thân phận chuyển đổi cực nhanh, từ thú cưng tới con cái, qua tới em trai, chỉ mất có ba năm trời. Phương Hoa đặt cằm lên ngực cậu, lười biếng híp mắt lại. Hắn rất thích thân cận với Phương Dung, cho dù chẳng làm gì sất, chỉ nằm úp sấp trên người cậu, ngửi mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người cậu thì đã thỏa mãn rồi, giống như một con sư tử đực đã được ăn uống no đủ mà ngủ gà ngủ gật. Kỳ thật, dù có là anh em thì cũng chẳng thân mật được như vậy, nhưng hai người lại có mối quan hệ đặc biệt. Ban đầu Phương Dung còn cự tuyệt, nhưng không còn cách nào khác, cậu đã khiến Phương Hoa có thói quen nằm sấp trên người mình, giờ không cho hắn nằm nữa thì hắn vẫn thành thật nằm sấp ở đầu giường, nhưng chờ Phương Dung ngủ say thì lại mon men tới nằm lên ngực cậu, dạy mãi mà sửa không được. Cái thói quen này khiến Phương Dung có tâm bệnh, ngày nào cũng bị đè ngực thế này khiến cậu luôn gặp phải ác mộng thấy mình bị người ta đè. Thân thể khó chịu thì cơ thể luôn dùng mộng mị để cảnh báo. Dù sao thì Phương Hoa cũng đã là thiếu niên rồi, thể trọng không nhẹ tí nào. Phương Dung cũng có giải thích về tính nghiêm trọng của thói quen này, nhưng Phương Hoa không đáp lại, không nằm úp sấp lên người cậu thì ngủ không yên, thế là tâm Phương Dung lại mềm nhũn cả ra, chỉ cần hắn dùng ánh mắt dè dặt nhìn cậu là liền thỏa hiệp, thương lượng với hắn rằng chỉ được phép nằm lên ngực cậu vào ban ngày thôi, buổi tối không được làm như thế, sẽ khiến cậu gặp ác mộng. Hơn nữa, cậu phát hiện Phương Hoa có một thói quen rất cổ quái. Lúc đèn tắt, hắn đặc biệt có tinh thần, cứ luôn nhìn cậu chòng chọc không chớp mắt cực lâu. Đèn mở thì hắn lại khôi phục bản tính lười biếng thường ngày, khẽ híp mắt ngủ gà ngủ gật. “Vận mệnh quả là kỳ diệu. Tôi còn tưởng sẽ không còn gặp lại cậu nữa.” Phương Dung đưa hai tay lên gối ở sau đầu, nhìn sao trên trời mà xuất thần, “Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại.” Cậu vươn tay xoa xoa đầu Phương Hoa, bởi vì không còn mái tóc màu bạc kia nên động tác này thoạt nhìn có chút ái muội. Phương Hoa dịch thân thể lên trước một chút, để cậu có thể sờ hắn dễ hơn, thuận tiện đổi lại tư thế nằm sấp. Tư thế nằm sấp của hắn vô tình đè lên ngay trái tim của Phương Dung, nơi đó không ngừng đập bình bịch, khiến hắn ngủ không yên. Hắn lộ vẻ nghi hoặc nhìn Phương Dung, lại nhìn ngực trái của cậu, ánh mắt thuần khiết lại đơn thuần của hắn khiến Phương Dung chột dạ một trận. “Đừng có nhìn lung tung nữa.” Cậu đưa tay che mắt Phương Hoa. Lông mi thật dài của hắn quét quét lên lòng bàn tay cậu, cảm giác ngưa ngứa như bị điện giật. “Ngủ đi ngủ đi.” Không biết vì sao, Phương Dung có hơi chột dạ. Cậu nghiêng người, đẩy Phương Hoa qua một bên, sau đó chui vào chăn mà tự buồn bực. Phương Hoa lại tự tìm chỗ nằm cho mình, yên lặng nghe tiếng cậu hít thở, thấy thời gian đã đủ lâu thì liền chui vào ổ chăn, tiếp tục nằm sấp trên người cậu. Không nghi ngờ gì nữa, Phương Dung lại gặp ác mộng, trong mộng luôn có cảm giác như bị quỷ áp giường, dù đã đoán được tám phần là do Phương Hoa đang nằm đè lên người mình, nhưng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi. Quỷ áp giường thật đáng sợ. Tuy cậu còn đang nằm mơ, nhưng thân thể theo bản năng lại biểu hiện ra cảm giác hơi khó chịu. Phương Hoa cảm nhận được điều đó. Hắn cơ bản hai mươi bốn giờ không ngủ, lại giống như trong hai mươi bốn giờ đó có hai mươi mấy tiếng là nằm nhắm mắt dưỡng thần. Hắn giống như động vật họ mèo. Hắn là con cú, rất tỉnh vào ban đêm. Hắn dường như đã quen Phương Dung thường hay gặp phải ác mộng. Đương nhiên, hắn không cho rằng nguyên nhân xuất phát từ hắn. Ngược lại, hắn cảm thấy bản thân mình có công lao rất lớn, mỗi lần Phương Dung gặp ác mộng, hắn luôn an ủi cậu. Xoa xoa gáy, thuận tiện giúp cậu lau mồ hôi, sau đó vỗ vỗ ngực cậu như dỗ dành đứa nhỏ, để cậu từ từ an tĩnh lại. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn làm như vậy, tính kỹ ra thì không phải một trăm thì cũng có tới năm mươi lần. Tập mãi thành quen, chờ Phương Dung an tĩnh lại, hắn lại tiếp tục nằm sấp xuống. Bởi vì hắn lại đè ngực Phương Dung, Phương Dung không thở được nên bắt đầu gặp ác mộng tiếp, vì thế lại phải ngồi dậy trấn an cậu. Cả một đêm cứ lập lại vô hạn tuần hoàn như thế. Hôm sau, lúc Phương Dung phát hiện hắn đang nằm trên ngực mình, nhất thời giận run cả người. Hèn gì hôm qua gặp ác mộng cả đêm. Cậu đã nói với hắn rất nhiều lần rồi, như vậy không tốt cho thân thể, sẽ bị đè thành bệnh mất. Hắn cứ dạ dạ đồng ý, nhưng tới tối lại đè người ta, giống như tạo thành thói quen, không đè thì ngủ không được. Hôm nay cậu phải nói chuyện lại với hắn thôi. Phương Dung vừa tỉnh, hắn liền tỉnh. Thấy cậu không có động tĩnh gì thì hắn lại vùi đầu ngủ tiếp. Đã lâu rồi hắn không có được một giấc ngủ ngon như thế. Hoàn cảnh chung quanh không cho hắn được cảm giác an toàn, hơn nữa còn bị đuổi gϊếŧ, cơ bản ngày nào cũng phải bảo trì cảnh giác, lúc nào cũng bị vây trong cảm giác nửa tỉnh nửa mê, mệt gần chết. Trên mặt Phương Hoa lộ ra vẻ mệt mỏi khiến Phương Dung đau lòng, nhịn không được lại mềm lòng. Có lẽ là bởi vì lòng cậu quá mềm yếu, cho nên mới dung túng cho Phương Hoa nhiều lần khiến hắn cứ mãi đè lên người mình như thế. Phương Hoa giống như người bị thiếu khuyết cảm giác an toàn, lúc ngủ phải ôm lấy cái gì đó, phải ngửi được hương vị quen thuộc, nếu không sẽ không ngủ được. Hiện tại hiếm khi mới lộ ra biểu tình an tâm tới vậy. Quên đi, cứ để hắn ngủ đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]