Tuy cái bánh vô cùng thê thảm, nhưng dựa vào mùi thơm thì vẫn có thể phân biệt được. 
“Ừ.” Phương Hoa gật đầu. Hắn vẫn còn chưa làm xong việc, sở dĩ bỏ việc dở chừng là vì muốn tặng cho Phương Dung trước khi bánh ngọt bị hư. Giờ đồ đã tặng xong rồi, nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành. 
“Anh ăn. Tôi đi trước.” Hắn xoay người, vừa mới dợm chân bước đi thì đột nhiên bị người ta kéo cổ tay lại. 
Phương Dung lộ ra biểu tình phức tạp, “Ở lại ăn bánh cùng đi!” 
Cậu luôn có cảm giác mình phản bội Phương Hoa. Nhưng Phương Hoa không biết, lại còn đối xử tốt với cậu, thậm chí còn không thèm nhớ tới câu nói tàn nhẫn của cậu. 
Sao cậu lại ngốc như vậy? 
Tôi là người xấu đó! 
Trang trí trong hành lang khá đẹp, trong góc có đặt một bình hoa giả, còn có hương thơm thoang thoảng y như thật. 
“Vào nhà ngồi một chút đi.” 
Phương Hoa ngơ ra, còn đang do dự thì đã bị cậu kéo vào phòng, ép hắn ngồi xuống ghế. 
“Tôi nhớ cậu thích nhất là bánh ngọt.” Phương Dung mở cái túi plastic bên cạnh hộp bánh ra, bên trong là dĩa và dao nhựa dùng để ăn bánh. Cậu cắt cái bánh nho nhỏ ấy ra thành vài miếng. 
Tuy bên ngoài đã nhão nhoét, nhưng bên trong vẫn còn tốt, chảy chảy mềm mềm ăn cũng khá mới mẻ. 
Phương Dung bưng cho hắn một phần, bản thân thì ăn một phần. Cậu ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy tạp dề quấn quanh eo Phương Hoa, thì làm bộ tùy ý mà hỏi: “Cậu tìm được việc làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-mang-song-cua-nhan-vien-chan-nuoi/445836/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.