Chương trước
Chương sau
Phương Hoa lắc đầu. Nó rất hiểu chuyện, vì thế nó chủ động dọn dẹp bát đũa giúp Phương Dung. Xét thấy vết thương trên người nó còn chưa lành, Phương Dung từ chối, “Để ở đằng kia là được rồi.”
Nó gom chén đũa lại bỏ vào trong bếp. Đến năm 2180, tất cả mọi thứ đều là tự động, rửa chén có máy rửa chén, nấu cơm có máy nấu cơm, nhưng mùi vị không ngon, nên Phương Dung thích tự mình nấu hơn.
Cậu bỏ hết chén đũa vào trong máy rửa chén. Máy móc kêu ùm ùm ùm ùm một lát, sau đó cái thùng phía dưới tự động mở ra, bên trong đó là một loạt bát đũa đã được rửa sạch sẽ.
Phương Dung lấy ra, đặt vào bát đũa vào tủ chén, thuận tiện dọn dẹp luôn phòng bếp, lúc ra ngoài thì thấy Phương Hoa vẫn còn đang múa vũ điệu khổng tước. Nó hình như rất thích vũ điệu này, cứ không ngừng nhảy đi nhảy lại, không thèm để ý tới vết thương của mình.
Bất quá, năng lực khôi phục của thú nhân rất mạnh, ngày hôm qua đã xử lý vết thương rất sạch sẽ, chắc hôm nay đã liền thịt lại rồi. Phương Dung vẫy vẫy tay, bảo nó dừng lại, “Cậu tới đây, đổi băng gạc nào.”
Phương Hoa dừng lại, cởi khăn trải bàn trên người xuống, trả lại cho cái bàn. Cái quần hiện giờ hắn đang mặc là của Phương Dung, có hơi lớn cho nên cứ trông như sắp sửa tụt tới nơi, ống quần xắn hơi cao, lộ ra cái chân thon dài. Nửa phần thân trên thì mặc áo sơmi, bởi vì cúc áo quá nhiều, vì thế nó chỉ có khoác lên thôi chứ không có cài nút lại, thế nên Phương Dung rất dễ cởi cái áo kia ra.
Vòng băng gạc quấn quanh làn da trắng nõn cực kỳ nổi bật.
Phương Dung để nó ngồi đối diện, còn bản thân mình thì quỳ gối trên ghế salon, cởi băng gạc cũ ra. Vết thương quả nhiên đã tốt hơn nửa. Năng lực khôi phục mạnh mẽ của thú nhân đã phát huy tác dụng, ngoại trừ ở giữa vết thương vẫn còn màu đỏ tươi ra thì nhưng khu sưng tấy ở phía ngoài đã xẹp xuống không ít, không còn lộ vẻ khủng bố như ngày hôm qua nữa.
“Tốt lắm. Khôi phục rất tốt.” Cậu tháo hết băng gạc, để miệng vết thương bại lộ ra ngoài không khí. Càng băng kín thì vết thương càng lâu lành, cứ để tênh hênh như vầy ngược lại sẽ kết vảy nhanh hơn.
Phương Dung dùng tay cào cào mái tóc của nó. Bởi vì đổ quá nhiều mồ hôi, tóc đã hơi bết lại rồi, “Nên gội đầu rồi. Lát nữa tắm cho cậu nhé.”
Có lẽ bởi vì Phương Hoa không có cự tuyệt, nên động tác của cậu vừa thuần thục lại tự nhiên, giống như đã từng làm qua vô số lần, nhưng sau khi làm xong thì cậu mới chợt tỉnh ngộ, Phương Hoa hình như không thích bị người ta đụng chạm, nếu không nó cũng sẽ không gϊếŧ cái gã nhân viên kia.
Cậu có chút xấu hổ thu tay lại, “Nếu cậu không thích tôi tắm cho cậu, vậy tôi chuẩn bị sẵn nước ấm trong phòng tắm để cậu tự mình tắm rửa nhé.”
Phương Hoa không nói gì. Cho tới giờ Phương Dung chỉ mới nghe nó nói được hai câu cực kỳ đơn giản tùy tính.
Có lẽ là vì đã lâu không có nói chuyện, cho nên mỗi lần muốn nói đều cứ há há mồm suy nghĩ hết cả nửa ngày.
Phương Dung khoác áo lại cho nó, sau đó đi vào phòng tắm. Được cung cấp nước nóng trong suốt 24 giờ rất là tiện, cậu điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó vẫy tay gọi Phương Hoa tới, “Chừng nào tắm thì cậu ấn cái nút này nhé, vòi sẽ tự động chảy nước nóng ra cho cậu. Giờ thời tiết không nóng cho nên ấn cái nút này thì sẽ ra nước ấm …”
Nước lập tức xả mạnh vào bồn rửa tay. Một đầu tóc bạc lập tức chúc xuống, Phương Hoa nghiêng đầu nhìn cậu, mái tóc xoăn xoăn màu bạc xõa ra bồng bềnh trong làn nước.
Ý tứ của nó đã quá rõ ràng. Vẻ mặt Phương Dung lập tức dịu xuống, vươn tay xoa cái đầu bạc ấy.
Nếu nghiêm khắc mà nói thì Phương Hoa được xem như là một loài động vật họ mèo, lông trên người thuộc loại lông tơ, phải đợi đến lúc thành niên thì mới thay lông, cho nên bây giờ tóc của nó rất mềm rất mượt.
Cái cổ dài mảnh lộ ra khỏi áo sơ mi, một mảng da thịt ngay trước ngực trần trụi trong không khí, vết thương mới vừa được may lại lộ ra giống như một con rết vắt ngang ngực.
Phương Dung đột nhiên có hơi đau lòng, động tác càng dịu dàng hơn. Cậu đổ ra một ít dầu gội đầu rồi xoa lên tóc cho Phương Hoa. Trong suốt quá trình gội đầu, Phương Hoa tỏ ra rất ngoan, bảo nó ngẩng đầu liền ngẩng đầu, kêu cúi đầu thì lập tức cúi xuống.
Có đôi lúc mắt bị dính bọt xà phòng, nó cũng không nói gì, chỉ nhắm mắt lại chờ Phương Dung phát hiện ra. Hàng lông mi dài ướt sũng nước nhưng một con bươm bướm màu bạc không thể giương cánh tựa hồ rất ủy khuất.
Phương Dung thích nhất là đôi mắt của nó, vừa thâm thúy vừa xinh đẹp, giống như con lai, có ngũ quan lập thể của người phương Tây, lại có làn da tinh xảo của người phương Đông.
Lúc tạo ra nó, Thượng Đế nhất định đã bỏ ra không ít tâm tư, nếu không thì sao nó lại có thể hoàn mỹ như vậy.
Sau khi gội đầu hai lần, mái tóc của hắn được khăn mặt bao bọc lại. Không có tóc, ngũ quan của nó trông còn tinh xảo, thanh tú hơn, xương lông mày trên ấn đường cũng lộ ra rõ ràng. Sau khi biến thành người, cái đuôi gắn liền với xương cổ và xương đốt sống vẫn còn đó, nhưng chỉ dài khoảng hai thước. Nếu biến thân lại thành thú, cái đuôi kia sẽ càng khủng bố hơn.
Phương Dung bật máy sấy, cái tiếng vù vù kia dường như khiến nó sợ, vốn là biểu tình tùy ý lập tức biến thành cảnh giác, bộ dáng kia khiến Phương Dung cảm thấy tức cười.
“Đừng sợ. Cái này là máy sấy tóc.” Khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, đồ dùng sinh hoạt thường ngày cùng càng lúc càng tiện lợi hơn, ví dụ như cái mày sấy tóc này, không những dùng gió thổi khổ mà còn dùng nhiệt để hong khô tóc, vì thế tiếng có hơi lớn.
“Xích lại đây nào.” Cậu phát hiện Phương Hoa không hề bài xích cậu, cho nên lá gan cũng lớn hơn, chấp nhận để nó ngồi sát vào mình.
Dáng người Phương Hoa hơi thấp, cho nên nó nửa nằm trên ghế salon, gối đầu lên đùi cậu. Nó dường như rất thích cái tư thế này, hai tay đặt hai bên đầu rồi nằm mãi không chịu rời đi.
Phương Dung không bảo nó xuống. Cậu cũng luyến tiếc cái đầu tóc mềm mại màu bạc đó, thường hay dùng tay chơi cùng với chúng.
“Cậu thích khiêu vũ sao?”
Phương Hoa nhắm mắt lại, lông mi khép lại tạo thành một cái bóng.
“Tôi mua cho cậu một cái váy nhé.” Không biết là vì muốn đùa dai hay vì muốn nhìn thấy phản ứng của nó, Phương Dung lấy quang não, dùng hình chiếu ba chiều lựa chọn sản phẩm, “Mua váy rồi thì sau này cậu muốn nhảy lúc nào cũng được.”
Phương Hoa vẫn không có phản ứng. Nó rất lưu luyến cái cảm giác được vuốt ve an ủi như thế này. Hơn nữa, đối với nó mà nói, mặc đồ nam hay nữ thì chả có gì khác nhau.
“Cứ như vậy đi. Tôi mua cho cậu một bộ đồ khiêu vũ.” Cậu đang tìm một bộ đồ múa khổng tước, lướt qua bao nhiêu khu bán hàng nhưng tất cả đều chỉ có váy chứ không có áo, hoặc là cái kiểu giống như áo cưới có độn ngực vậy, không thích hợp với Phương Hoa.
Cậu chọn một hồi thì chọn một cái váy màu đỏ thẫm, làn váy rất lớn, xoay 360 độ liền toát lên vẻ mỹ lệ, giá tiền cũng tốt. Dù sao Phương Hoa cũng là con trai, cho dù thân thể có gầy nhưng khung xương vẫn khá lớn, mặc cái này chắc hợp.
Về phần áo thì chọn một cái áo sơmi body, mua hàng hóa không gian ba chiều có thể so lên người Phương Hoa, quả nhiên rất thích hợp.
Da của Phương Hoa vốn trắng, tóc lại có màu bạc ánh vàng, mặc cái váy màu đỏ này vào càng tôn lên làn da trắng nõn tạo cảm giác kinh diễm.
Nếu trang điểm thêm thì chắc chắn nó sẽ càng nổi bật hơn cả minh tinh hiện nay, đùng một phát sẽ trở thành người nổi tiếng ngay.
Nhưng bởi vì thân phận đặc biệt, nên nó không thể trở thành người nổi tiếng được. Nó là dã thú do người biến dị và dị năng giả kết hợp. Tận sâu trong xương cốt của nó là dã tính, một khi thương thế lành lặn, nếu để nó đi ra ngoài nhất định sẽ gây thành đại họa.
Cho nên nhất định không được để nó đi ra ngoài, tuyệt đối không thể.
“Lát nữa tôi tới trạm không gian lấy quần áo. Cậu chờ ở nhà không được chạy loạn nhé.” Giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, mua đồ trên mạng xong thì cứ chạy tới trạm không gian để lấy hàng bất cứ lúc nào cũng được. Gần nhà cậu có một cái trạm không gian ở ngay cạnh siêu thị lớn, chỉ cần đi khoảng hai mươi phút là tới.
Cậu chỉ vừa mới bấm mua, bên kia chắc còn chưa chuẩn bị xong cho nên cứ từ từ mà đi.
Phương Hoa giật giật người, sau đó lại yên lặng.
“Nhóc con?” Phương Dung thăm dò, hỏi, “Nghe hiểu không?”
Phương Hoa ngẩng đầu nhìn, hình như là biết đang gọi mình, nhưng nó nhìn hồi lâu cũng chẳng nói gì, sau đó lại nằm úp sấp xuống.
“Tiểu công chúa?”
Nó mới vừa gục đầu xuống thì lại nghe thấy tiếng kêu. Nó nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn, mái tóc xoăn màu bạc hơi hơi sáng lên, đẹp tựa như thiên sứ dưới ánh mặt trời.
“Tiểu soái ca.” Phương Dung nhìn phản hứng của nó mà buồn cười, nhịn không nổi mà đùa nó. “Còn chưa tỉnh ngủ à?”
Nó rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại, hóa ra là Phương Dung đang đùa nó, vì thể thân thể lại mềm nhũn, tiếp tục nằm úp sấp.
Phương Dung cười ha ha.
Cậu chờ lâu, nhàm chán nên nhịn không được lôi Phương Hoa ra ghẹo, ai ngờ Phương Hoa lại quá ngốc, gọi nó là công chúa soái ca mà chẳng có phản ứng gì, sau khi phát hiện ra cậu đùa nó thì nó không thèm để ý tới cậu luôn.
Nó không để ý tới Phương Dung. Phương Dung lại phải nhàm chán một mình. Cậu suy nghĩ một lát rồi đem cái chăn ngày hôm qua đi giặt. Trên giường phủ chăn mới, nhưng có lẽ trên chăn mới không có mùi vị quen thuộc cho nên Phương Hoa chơi xấu không chịu lên giường mà cứ nằm lì ở ghế salon.
Phương Dung khuyên mãi nó mới chịu lên giường ngủ trưa, nhưng đương nhiên là không có ngủ ngon như ngày hôm qua, đa phần là nửa thức nửa ngủ, ngủ như không ngủ.
Phương Dung vốn muốn chờ nó ngủ thì sẽ tới trạm không gian, nhưng nó lại không chịu ngủ, đành phải căn dặn nó không được ra ngoài, không được ra ngoài, không được ra ngoài.
Phương Hoa im lặng, nằm trên giường, ôm cái gối đầu của cậu rồi lăn một phát, mặt úp vô tường, tựa như đang làm mình làm mẩy.
Phương Dung dở khóc dở cười, cậu kéo chăn lên tới nách cho Phương Hoa rồi mới xoay người đi. Bởi vì nhà nhỏ, phòng khách và phòng ngủ tương liên với nhau, nên Phương Dung rất dễ nhìn thấy Phương Hoa đang lật người lại ở trong bóng tối, một đôi mắt tối như mực cơ hồ hơi tỏa sáng đang theo dõi cậu.
Nó giống như một đứa nhỏ hồn nhiên không biết gì, ngay cả ăn ngon hay không cũng không biết, không cần biết người ta gọi nó là bé gái hay bé trai, chỉ cần nghe thấy thì đều phản ứng lại. Phương Dung tựa như người chấp bút, tùy ý để cậu vẽ vời trên trang giấy trắng ấy.
Cuộc sống buồn tẻ, đột nhiên có việc ngoài ý muốn cũng có thể xem là kinh hỉ.
Cậu đóng cửa lại, đi ra tiểu khu. Năm 2180, mỗi một miếng đất đều là của hiếm. Nhà cửa đều là nhà tầng cao vô cùng, thấp nhất cũng phải là hai ba mươi tầng, có thể được phân ở tầng mười đã là phúc khí của Phương Dung rồi. Dù sao thì càng lên cao thì nhiệt độ càng lạnh, mùa đông có thể bị đóng băng, tầng chót nhất thì lại không có ánh mặt trời, ẩm ướt quanh năm, nơi thoải mái nhất chính là nhà ở tầng mười đến tầng hai mươi.
Cậu dùng thang máy đi xuống dưới lầu, tốc độ rất mau, ngoài cửa có xe cáp điện, có thể đi qua phố lớn ngõ nhỏ, rất là tiện lợi, giá cả lại thực dụng. Đó cũng là nguyên nhân cậu không có cơ hội lái xe.
Năm 2180 vì tiết kiệm tài nguyên, chính phủ đề xuất đi bộ xanh hóa, vừa rèn luyện thân thể lại vừa bảo vệ môi trừng. Dù sao thì cũng là bởi vì mọi người sử dụng tài nguyên thiên nhiên của Trái Đất quá độ cho nên mọi người mới không có nhà để về.
Mất đi thì mới biết quý trọng. Mảnh trời đất này đều là do mọi người tỉ mỉ tạo ra, bọn họ đương nhiên phải nghiêm túc mà bảo vệ.
Ở mỗi cửa tiểu khu đều có trạm không gian để tiện thu cước phí. Đây là phát minh rất lâu trước kia, giờ đã dùng nát rồi.
Cậu nhập mã số đơn hàng của mình vào trạm, sau đó hai kiện hàng lập tức rơi xuống cái rổ bên dưới. Đó là váy và áo cậu mới vừa mua, giờ ngẫm lại hình như quên mua giày rồi.
Phải mua loại giày dễ mang dễ cởi mới được, vì Phương Hoa còn phải biến thân nữa. Nó là người biến dị mà.
Loại mang tốt nhất là dép lê, nhưng mang dép lê thì không thể nhảy múa được, nên cậu chọn mua giày xăng-đan, là loại giày xăng-đan của nữ, không có cách nào, mẫu giày của nam xấu quá, lại còn không tinh xảo, không hợp với Phương Hoa. Hơn nữa, hai gói kia đều là đồ của nữ rồi, thêm một đôi giày nữ thì cũng hợp tình hợp lý thôi. Với lại, Phương Hoa vốn không quan tâm mặc đồ giới tính nào, lớn lên lại tinh xảo như vậy, làm sao có ai đoán được nó là đực hay cái?
Cậu chọn giày xăng-đan xong liền nhấn nút mua, còn cố ý ghi chú giao hàng gấp, người còn đang ở trạm không gian, cho nên không lâu sau đã nhận được giày.
Phương Hoa rất gầy, chân dài lại nhỏ, dường như chỉ cần mua size nhỏ là đủ vừa rồi. Đương nhiên, Phương Dung cố ý chọn size lớn hơn cho nó, chắc cũng mang vừa thôi, dù sao thì lớn tốt hơn nhỏ, có lớn thì còn mang được, nhỏ lại chật, gây đau chân.
Lúc cậu quay về, phát hiện đèn trong nhà đã mở, vừa mở cửa ra liền thấy Phương Hoa đang nửa ngồi trên giường, một tay cầm kéo, một tay ôm ngực, tự mình cắt chỉ.
Nó đã cắt được một nửa, trên bàn đều là mảnh chỉ, bởi vì kỹ thuật quá kém, nên con rết trên ngực càng thêm dữ tợn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.